“Làm phiền các ngươi rồi.” Lâm Phàm nghĩ ngợi, dang hai tay ra, để mặc hai nàng giúp mình thay đồ. Máu trên đạo bào đã bị hồn phách của Hạn Tinh hấp thụ, ngoài việc trông có vẻ đỏ tươi rực rỡ thì cũng không có cảm giác ướt át.
Thay đồ xong, cài chiếc rìu ở sau lưng.
Mỉm cười nhìn Giang Bách Xuyên.
“Giang đại nhân, không bị dọa chứ.” Ánh mắt hung ác của Lâm Phàm đã tan biến, thay vào đó là vẻ dịu dàng.
“Không, không.” Giang Bách Xuyên vội vàng lắc đầu, điên cuồng phủ nhận, lặng lẽ liếc nhìn quân sư đã tự kỷ, rõ ràng là bị dọa cho khiếp vía rồi.