“Thật dễ chịu!”
Giữa bãi chiến trường đầy máu tanh và những mảnh thi thể vương vãi, Lâm Phàm vươn vai, ngước nhìn bầu trời như đang tận hưởng sự tĩnh lặng sau cơn cuồng sát. Sương mù dưới ánh ban mai dần tan biến, để lộ ra khung cảnh xa xa tươi mới lạ thường.
Những dân phu thường ngày kiếm sống ở bến tàu đã chạy trốn từ lâu, chỉ dám đứng từ xa mà nhìn, lòng đầy kinh hãi.
Có người không chịu nổi mùi máu tanh, phải vịn vào tường mà nôn thốc nôn tháo, cả bữa sáng chưa tiêu hóa hết cũng phun ra sạch sẽ.
Những tên còn sống sót của Hải Sa bang chỉ biết đứng ngây ra nhìn.