TRUYỆN FULL

[Dịch] Để Ngươi Mua Ve Chai, Ngươi Thu Được Ngọc Tỉ Truyền Quốc? ( Dịch)

Chương 222: Truyền Thuyết Sấm Vương

Chương 222. Truyền Thuyết Sấm Vương

Lạc Phong tiếp tục nói:

"Truyền thuyết năm đó là như thế này, Sấm Vương tiến vào Kinh thành, khi đào tẩu thì mang theo tất cả mười tám thuyền bảo vật rời đi! Nói là thời điểm hắn chạy trốn tới Giang Nam, còn có mấy vạn cân bạc trắng, dùng mười mấy xe ngựa lôi kéo, lại thuê rất nhiều công nhân, giúp hắn chôn vùi những đồ vật này, sau đó giết hết người tham gia chôn vùi. . ."

"Một đoạn truyền thuyết này, các ngươi có lẽ chưa từng nghe qua, nhưng là cũng có rất nhiều thôn dân bên trên Đại Long sơn biết đến!"

"Hướng thạch nham, năm trăm bước, ba hầm lò kim!'

"Đây là khẩu quyết tầm bảo!"

"Chắc hẳn thôn dân phụ cận hoặc nhiều hoặc ít cũng biết rõ."

Lạc Phong nói xong.

Phát trực tiếp liền có phản ứng.

"Thật đúng là nghe người già trong làng nói qua, nhà ta ngay tại Giang Nam."

"Đúng vậy, ta cũng đã được nghe nói!”

"Gia gia của ta vẫn nói, Đại Long sơn có bảo tàng, thật đúng là có!”"

"Cmn, nhà ta chính là Đại Long sơn, đi vào Đại Long sơn rất nhiều lần, mỗi lần cũng không có phát hiện đồ chơi gì, làm sao chủ kênh vừa đi, giống như là mở thấu thị, đồ vật gì cũng tìm ra được!"

"Tê dại trứng, Đại Long sơn là quê hương của ta, chủ kênh gửi cho ta ít tiền! Nếu không thì đợi ngươi xuống núi, ta sẽ chặn đường cướp!"

Lạc Phong cười ha ha nói:

"Cái Đại Long sơn này, rất rất lớn, muốn chỉ dựa vào vận khí để đi tìm, khẳng định là tìm không thấy!"

"Kỳ thật ngay từ đầu, ta cũng không có nghĩ qua là bảo tàng Sấm Vương! Chẳng qua là cảm thấy, cái địa phương này, có lẽ có mộ huyệt Minh triều!"

"Mãi tới khi đào được những thỏi vàng kia, còn có lệnh bài phụng thiên ngọc chiếu! Ta đã suy nghĩ ra được quy tắc!"

"Các ngươi có chú ý tới, thời điểm đào được vàng thỏi, mỗi một thỏi đều là cách 100 mét, chính vì như vậy, khẳng định không phải trộm mộ làm rơi! Bởi vì không có khả năng làm rơi lại có quy luật như vậy!”

"Những thỏi vàng này, khẳng định đang chỉ dẫn tới nơi giấu bảo tàng! Hoặc là chủ nhân của bảo tàng này muốn về sau có thể tìm đến nhưng bảo tàng này, cho nên mới chôn xuống những thỏi vàng để đánh dấu đường đi."

"Về phần những cái đồ chơi Nguyên triều cùng Tống triều trước đó tìm được, có lẽ là Sâm Vương đã lưu lại! Dù sao cả một đoàn người tới đây. Kiểu gì cũng sẽ làm rơi chút đồ dùng sinh hoạt, hoặc là đồ chơi đáng tiền, có lẽ thời điểm chôn bảo tàng thì có đồ vật ở trong rương rơi ra. Hoặc là có công nhân nổi lòng tham, vụng trộm đem bảo vật Sấm Vương trộm ra!”

"Từ những đồ vật rơi ở bên ngoài và địa hình xung quanh để đánh giá, mục tiêu chính là mảnh cỏ dại này!'

"Biết rõ đoạn lịch sử kia, Sấm Vương trước đây tiến vào Kinh thành Minh triều, đã xét nhà khắp nơi, cướp đoạt các loại bảo vật, tiền tài của những quan to quý tộc Minh triều, đều phải giao ra! Trước đây Sấm Vương gần như mang đi toàn bộ gia sản kinh thành!"

Nói đến đây, Lạc Phong liền lấy ra lệnh bài phụng thiên ngọc chiếu.

"Bốn chữ này, phụng thiên ngọc chiếu! Mà từ ngữ phụng thiên này, mọi người không hỏi gì sao? Là thời điểm trước đây lão Lý khởi nghĩa, tự xưng chính là phụng thiên xướng nghĩa Đại nguyên soái!'

"Mà lại Lý Tự Thành cũng là Hoàng Đế, gọi là Đại thuận Hoàng Đế! Dùng chiếu chữ đặc hữu của Hoàng Đế, cũng rất hợp lý!"

"Đào được lệnh bài như này, lại thêm truyền thuyết bảo tàng Sấm Vương rất có thể tại Đại Long sơn, như vậy ta mới kết luận, đây chính là bảo tàng trước đây Sấm Vương lưu lại!"

" Dùng khẩu quyết nam trăm bước! Hoàn toàn có thể tìm tới đồ vật! Nhưng là vị trí hơi có chút lệch, phải tự mình đi uốn nắn! Dù sao lão Lý cũng không phải kỹ sư công trình. . . . Sẽ không đo đạc chuẩn xác."

"Nhưng có thể rõ ràng, khoảng chừng một trăm bước ở phía nam của lệnh bài này, chính là chỗ cỏ dại này! Như vậy cũng chính là bảo tàng!"

Lạc Phong nói xong.

Phòng livestream lại bắt đầu một trận sôi trào lên.

"Ngọa tào! Cái chủ kênh này, thực ngưu bức!"

"Ta ngoại trừ một chữ ngưu bức, không còn từ ngữ nào khác để nói!"

"Xem ra chủ kênh lúc trước phát tài, thật đúng là không phải vận khí tốt!"

"Nói nhảm, liên tục đào được nhiều cổ mộ cùng bảo tàng như vậy, có thể là vận khí tốt sao?"

"Quỳ xuống trước mặt chủ kênh, cầu ngươi mang theo ta đi đào bảo!”

"Nhưng mà, mộ phần tuyệt hậu kia, là có ý gì?"

Lạc Phong đối với cái này, trả lời:

"Về cái mộ phần tuyệt hậu kia, bảo kiếm trên đầu trâu, khẳng định là bảo kiếm của Lý Tự Thành, dù sao phía trên có cái chữ Lý."

"Nói như thế nào đây. Đầu lâu kia khẳng định là Sấm Vương giết, mộ phẩn tuyệt hậu cũng là do lão Lý an bài, nhưng người này không phải do hắn giết tại Đại Long sơn!”

Lạc Phong câu nói này ra.

Tất cả mọi người không hiểu nổi.

Ý gì?

"? ? ? ? ? ? ?"

"Nghe không hiểu! Ta đang nghe tiếng nước ngoài à?'

"Cái quỷ gì? Vậy cái đầu lâu này lấy ở đâu ra?"

Lạc Phong nói:

"Có lẽ chính là mang theo bên người!"

"Ha ha ha, mang theo cái đầu người chạy khắp nơi? Chuyên môn chôn ở chỗ này?"

"Cmn, đây là cừu hận tới mức nào?"

"Đào mộ tổ của Lý Tự Thành sao? Hay làm việc gì tàn ác hơn?"

Lạc Phong gật đầu:

"Thật đúng là đào mộ tổ lão Lý, cấp trên của người này tên gọi là Phó Tông Long! Nếu mọi người không rõ ràng về người này, ta giảng giải đơn giản một chút, đó chính là trọng thần thời kì cuối Minh triều, triều đình phái hắn trấn áp quân khởi nghĩa của Lý Tự Thành. Mà một người thuộc hạ của Phó Tông Long, gọi là Uông Kiều Niên! Đây chính là người đào qua mộ tổ Lý Tự Thành. Tục ngữ nói: "Thù cha, đoạt vợ hận, cừu hận không hơn được đào mộ tổ." Cừu hận như vậy, sao có thể không lớn chứ?"