TRUYỆN FULL

[Dịch] Để Ngươi Mua Ve Chai, Ngươi Thu Được Ngọc Tỉ Truyền Quốc? ( Dịch)

Chương 167: Việc Buôn Bán Tới Rồi

Chương 167. Việc Buôn Bán Tới Rồi

"Đi, mau đi đỡ lên!”

Trương Thuận Vĩnh cũng đem điện thoại đặt ở trong túi.

Chỉ chốc lát sau, Lạc Phong cùng Tần Như Băng liền bị một đám người vây lại.

Hỏi không dứt.

"Tốt, tốt, đồ vật cũng ở bên trong, ta không có mang ra!”

"Dù sao nhiều lắm, cũng mang không hết! Dứt khoát liền không có cầm!”

Lạc Phong nói xong, thở phào một hơi, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi. Đợi chút nữa có thể sẽ giống như Lạc Phong nghĩ, có một đám người lớn, cầm tiền mặt, vội vàng tới gặp Lạc Phong, hơn nữa còn muốn tranh nhau mua di vật văn hoá với Lạc Phong.

"Tiểu Tần, chúng ta nghỉ ngơi một chút! Thiên Bá, các ngươi phải để ý huyệt mộ thật kỹ! Không thể xảy ra một chút sơ suất!"

Lạc Phong tìm một cây đại thụ, con mắt có chút mỏi mệt.

Lúc thám hiểm có di vật văn hoá làm kích thích, còn có thể không buồn ngủ.

Hiện tại thì hoàn toàn cảm thấy uể oải trong người.

Nhìn về phía Tần Như Băng, nàng đã dựa vào đại thụ ngủ thiếp đi.

Nhẹ nhàng khoác lên người Tần Như Băng một cái áo khoác, Lạc Phong cũng tựa vào trên đại thụ nghỉ ngơi.

Nhưng nghĩ một chút, Lạc Phong vẫn là đứng dậy.

"Ngươi làm gì thế? Không nghỉ ngơi?"

Đột nhiên, Tần Như Băng hất lên áo khoác của Lạc Phong, ung dung mà hỏi thăm.

"Đám người mua di vật văn hoá kia có lẽ cũng sắp tới rồi, ta đoán chừng nghỉ ngơi cũng không yên được, ngươi ở đây nghỉ ngơi một chút cho thật tốt, hừng đông xuống núi vào khách sạn ngủ bù!"

Lạc Phong mở miệng nói.

"Cũng được, những người kia đoán chừng cũng sẽ không quản việc ngươi thức đêm hay không thức đêm!"

"Không có việc gì, bọn hắn còn không sợ thức đêm, ta sợ cái gì?"

Lạc Phong rất rõ ràng, những người này từ 12h đêm đã lục tục ngo ngoe đi tới nơi này rồi, vừa phải xuống nông thôn, lại phải leo núi, vừa phải xem phát trực tiếp, ai có thời gian ngủ chứ?

"Cảm giác đường núi leo lên đây rất xa, không có nhanh như vậy đâu?"

Tẩn Như Băng biết rõ đây chính là núi hoang, không có đường cho xe ô tô đi vào, chỉ có thể dựa vào hai chân để di chuyển, thân thể yếu đuối thì phải đi mất một ngày, thân thể tốt, cũng phải mấy giờ.

Dù sao đám người Lạc Phong đi vào trong núi đào bảo, vừa đi vừa đào cũng đã mấy ngày. Lộ trình khẳng định rất xa.

"Tiểu Tần, có thể ngươi đã đánh giá thấp sức hút của những bảo bối này rồi, ta cảm giác cũng sắp có người tới rồi!”

Lạc Phong nói xong, liền có một cuộc điện thoại gọi tới, là Lâm tiên sinh của viện bảo tàng.

"Lâm tiên sinh, các ngươi tới rồi sao?"

"Đã đến dưới núi."

"Vậy đến giữa trưa là có thể tới đây rồi sao?”

"Ngạch, khả năng phải tới ban đêm, có người thân thể không được tốt! Bò không nổi!”

Lạc Phong cũng câm nín, thế mà ban đêm mới tới.

Nhưng mà đường núi quanh co khó đi lại dài mười mấy km như này, thật đúng là đi nhanh không nổi.

"Uy, Tiểu Lạc, ta mang theo bằng hữu sắp tới rồi, Kê Hang Oản kia, ngươi cần phải giữ cho ta!"

Lạc Phong mới vừa tắt điện thoại, Vương Hữu Thắng lại gọi tới ngay lập tức.

"Vương lão sư, ngươi là muốn tự mình tới?"

"Đó cũng không phải, ngày hôm qua mới vừa ngủ ở trong chăn, vẫn còn đang trên đường đi, mà bằng hữu của ta đã gọi một chiếc máy bay đợi ở chân núi!"

"Cái gì, máy bay?"

Lạc Phong kinh ngạc.

"Đúng vậy, bằng hữu của ta đã gọi mộc chiếc máy bay trực thăng đợi ở chân núi! Đến chân núi liền có thể đi máy bay, không cần leo núi!"

"Ngạch, đúng vậy! Vẫn là các ngươi thông minh!"

"Ha ha, phải thế chứ!"

Vương lão sư ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại chửi bậy nói:

" Cái này có thể gọi thông minh sao? Đây là năng lực của đồng tiền đó?"

Nhưng mà vừa nghe nói tới máy bay trực thăng.

Bằng hữu kia của Vương Hữu Thắng thật là có tiền.

Vì mua đồ cổ.

Thế mà máy bay trực thăng cũng lôi ra rồi.

"Tiểu Tần, xem đi, máy bay trực thăng đều tới, ta nói ngươi đánh giá thấp sức hút của những bảo bối này rồi, bây giờ ngươi tin chưa?”

Lạc Phong tắt điện thoại, đưa tay hướng về phía Tần Như Băng:

"Phải đứng dậy rồi, chúng ta phải tiếp khách."

"Ngươi mới cần tiếp khách. ."

Tần Như Băng trợn trắng mắt, nhưng vẫn là duỗi tay trắng mềm ra, bám vào cánh tay rắn chắc của Lạc Phong để đứng dậy. Sửa sang lại tóc tai cùng trang phục một chút.

Điện thoại của Lạc Phong lại có người gọi tới.

"Lạc tiên sinh, chào ngài, ta là Lý Tái Hưng của công ty Mao Đài.”

"A, thật ngại quá, ta không uống rượu, không nên bán hàng cho ta!"

"Đợi chút, ta là chủ tịch của Mao Đài. . ."

Tê dại trứng.

Tút tút tút.

Lập tức, bên kia điện thoại đã tắt máy.

Lý Tái Hưng cũng còn chưa kịp nói ra.

Xảy ra việc gì?

Ta tổng giám đốc công ty Mao Đài?

Bán rượu?

Tiếp tục gọi lại, sau vài đợt chuông, phát hiện Lạc Phong trực tiếp đem hắn vào danh sách đen.

"Tiểu Tần, người đến nhanh nhất, hẳn là Vương Hữu Thắng mang bằng hữu tới, ngồi máy bay trực thăng! Nhưng chắc còn thêm một đoạn thời gian, nhóm chúng ta không thể cứ ngồi chờ như vậy được, tìm một chút việc gì đó để làm, như này cũng sẽ không bị buồn ngủ. Bây giờ nên đem những đồ vật kia mang một chút ra ngoài!”

"Ừm được!"

Tần Như Băng gật đầu.

Lập tức.

Hai người cũng không nói nhảm quá nhiều.

Rất nhanh liền bắt đầu hành động.

Kêu gọi An Bằng, còn có Trương Thuận Vĩnh, Tần Như Băng, bốn người cùng nhau vào mộ.

Những người khác, Lạc Phong không tin tưởng.

Dù sao nếu làm rớt bể đồ cổ.

Vậy coi như thua thiệt lón.

Bốn người ra ra vào vào, bận rộn đến hừng đông.

Rất nhiều di vật văn hoá đáng tiền cũng đều bị dời ra.

"Lão Lạc, nhiều đồ như vậy, nhóm chúng ta làm sao mang xuống núi đây? Xe cũng không mang lên đây được!"

An Bằng nhìn sắc trời cũng đã sáng lên rồi.

"Mang không được thì thuê người mang, làm kiểu gì cũng phải mang xuống, không có khả năng từ bỏ đồ vật mấy ức chứ?"

Lạc Phong ha ha cười, mấy việc này thì có gì phải lo?

Đừng nói giá trị vài ức.

Coi như mấy ngàn vạn.

Cũng có là phải đem nó xuống núi.

Phịch phịch phịch phịch….

Ngay tại lúc này. . .

Nơi xa vang lên thanh âm máy bay trực thăng.

Lạc Phong biết rõ.

Việc buôn bán của hắn tới. ..

Mặc dù hệ thống đã niêm yết giá, nhưng giá thành trên thực tế là bao nhiêu, chỉ có thể giao cho thị trường quyết định.

Hệ thống niêm yết giá, khẳng định chỉ là một cái giá cả lý trí, không có cân nhắc những nhân tố khác.