Chương 166. Đi ra khỏi mộ thôi
"Cái đệt! Khâm sai đại ấn? Chủ kênh, ngươi xác định không phải lừa phỉnh chúng ta?"
"Vì cái gì ta xem đường vân kia như vài chữ gà bới! Dưới đáy là chữ gì?"
Lạc Phong cười cười, đem quan ấn cầm lên, móc ra một chút mực đóng dấu, "Trong hộp còn có mực đóng dấu Long Quyền? Không sai. . . . Mặc dù chỉ là một chút! Nhưng hôm nay ta liền lấy cái mực đóng dấu này để đóng cái dấu cho các ngươi nhìn xem!'
" Cái đệt! Mực đóng dấu Long Quyền?"
"Chủ kênh, ngươi đừng xa xỉ như vậy! Đừng có dùng!"
"Đúng vậy, đừng có dùng!"
"Xong đời, mấy chục vạn sẽ biến mất!"
Nhìn thấy Lạc Phong thật đúng từ chỗ của Tần Như Băng, tìm tới một tờ giấy lớn.
Mọi người lập tức đã cảm thấy đáng tiếc.
Mực đóng dấu Long Quyền? Đóng dấu trực tiếp?
Cái này?
Đủ xa xỉ.
"Các huynh đệ, nhìn cho kĩ, cái tờ giấy này của ta, có lẽ là tờ giấy bản độc nhất trên toàn thế giới có chứa quan ấn của khâm sai thái giám! Có lẽ cũng giá trị mấy chục vạn? Lại thêm mực đóng dấu Long Quyển, giá cả còn có thể cao hơn!"
Lạc Phong cười cười.
Phòng phát trực tiếp lại trở nên điên cuồng.
"Cái đồ chơi gì thế? Cái này đã giá trị mấy chục vạn rồi?”
"Vậy lão Lạc, ngươi nhanh đóng ra thêm mấy cái!”
"Không nghe thấy lão Lạc nói sao? Cái này nhất định phải là bản độc nhất mới đáng tiền, nếu như đóng thêm mấy cái, vậy thì thành cọng lông!”
Tần Như Băng thấy vậy, cũng gật đầu nói:
"Không sai, nếu như đây là bản độc nhất, hơn nữa còn là mực đóng dấu Long Quyền! Như vậy vẻn vẹn chỉ là cái con dấu quan ấn này, đã giá trị mấy chục vạn! Nhưng nhất định phải là bản độc nhất, bằng không, giá trị của nó, cũng chỉ là bản thân mực đóng dấu Long Quyền!"
【 Thiên Nhiên cư Quý Thuận Kim: bảo tàng Thiên Nhiên cư của chúng ta muốn mua cái tờ giấy có đóng dấu này! Ra giá năm mươi vạn! 】
"Cút cho ta! Quản lý đem cái này chặn đi!"
Tê dại trứng.
Thật là có người mua.
Người xem livestream lập tức câm nín.
Lão Lạc thật đúng là không làm mua bán lỗ vốn.
Nhưng ngẫm lại, một cái quan ấn, liền có thể giá trị hơn trăm triệu, dùng nó đóng ra bản độc nhất, còn là mực đóng dấu Long Quyền, đáng giá tiền cao cũng là chuyện rất bình thường.
"Hiện tại đã đóng dấu! Ta liền cho các ngươi nhìn xem văn ấn trên con dấu!"
Nhấc quan ấn lên.
Lạc Phong biết rõ, nó đại khái kết hợp từ nhiều nguyên liệu như bằng và ngọc thạch, còn có vàng...
Ấn văn: Khâm sai Tây Hán Tổng đốc giáo quan.
"Có mấy chữ như này, các ngươi nhìn thấy không? Ta suy đoán. . .. Hẳn là đại ấn của quan phòng bảo vệ kinh sư!”
"Mà các ngươi nhìn xem, cạnh sườn đại ấn, có Thành Hóa năm mười hai, Lễ bộ chế tạo!”
"Khẳng định là đồ thật không thể nghỉ ngờ!”
Lạc Phong hít sâu một hơi:
"Có thể xác định, cái đồ vật này vô cùng đáng tiền!”
Đem bảo vật cất thật kỹ.
Hôm nay thật đúng là đi không uổng phí.
Lại kiếm được thêm đồ vật hơn trăm triệu.
"Lão Lạc, không tổ chức rút thưởng một đợt nữa sao?"
"Đúng đấy, đã đào được đồ tốt như vậy, tranh thủ thời gian phát lộc, nếu không sẽ gặp xui xẻo!"
"Rút thưởng cái gì, đưa ta tiền mặt là được!"
"Ha ha, ta cũng không rút thưởng! Cho ta tờ giấy kia là được!"
"Đồ chơi kia, có người mua giá mấy chục vạn đó?"
"Dù sao ta không muốn tiền mặt! "
"Đem bảo tháp chứa của quý kia cho ta còn tạm được!"
"Chủ kênh, rút thưởng để lúc khác đi, tranh thủ thời gian tìm bảo vật đi! Để ý tới bọn hắn làm gì?"
Lạc Phong thì là đứng dậy, mở miệng nói:
"Vậy được, mọi người không muốn rút thưởng, nhóm chúng ta liền tiếp tục tìm bảo vật!"
Ngay sau đó. .
Lạc Phong bắt đầu đóng kịch.
Bắt đầu tìm tòi từng tất đất.
Kỳ thật chủ mộ thất 300 m2, không tính là rất lớn, nhưng cũng tuyệt đối không nhỏ.
Muốn tìm hết bảo bổi.
Không phải dễ dàng như tưởng tượng.
Nhưng mà biết rõ đã không còn điểm đánh dấu, Lạc Phong vẫn lục lọi nửa ngày. 20 phút sau...
"Giống như hoàn toàn không còn bảo vật, hôm nay liền đến đây thôi, ta muốn dẫn cô nàng chân dài của các ngươi ra khỏi mộ!”
Lạc Phong nói, nhìn Tần Như Băng bên người một chút, sau đó tắt phát trực tiếp đi...
"Đừng! Làm sao lại tắt phát trực tiếp!”
"Gấp gáp như vậy làm gì?"
"Tần Như Băng thật hạnh phúc, một người đối mặt với hai cái trụ. . ."
"(000). . . Cái đệt! Đây là từ ngữ gì chứ!"
"? ? ? ? ? ?"
"Vì cái gì ta nghe không hiểu!"
Đương nhiên, nhìn thoáng qua nơi này có rất nhiều di vật văn hoá, Lạc Phong cũng không có mang đi cái nào.
Dù sao địa động rất nhỏ, muốn mang ra ngoài không dễ dàng.
Mấu chốt là ngươi cũng không thể một lần di chuyển hết đồ vật ra ngoài?
Còn không bằng không mang theo cái nào.
Khoảng chừng nửa giờ, Lạc Phong mang theo Tần Như Băng đến miệng hầm.
Bên ngoài có một nhóm người trông coi đang xem phòng phát trực tiếp.
"Lão Lạc ra, nhanh kéo dây mang hắn lên!"
An Bằng thấy được dây thừng phía dưới hầm bị người kéo mấy lần, rất hiển nhiên là Lạc Phong đi ra, lập tức hô lên.