Chương 165. Quan Ấn Khâm Sai
Đông đông đông.
Mà lúc này, Lạc Phong đã tiếp tục đào viên gạch ra, tìm kiếm điểm đánh dấu kế tiếp rồi.
Tìm tới viên gạch trống rỗng, sau đó Lạc Phong rất thành thạo đem khối gạch đá thứ nhất móc ra.
"Ha ha, Uông thái giám, là Đô đốc, vậy cũng là việc thật nhiều năm trước, những thái giám nào có ai có kết quả tốt?”
"Trước đây hắn phục vụ Vạn quý phi! Như vậy Kê Hang Oản là Thành Hóa Đế đưa cho Vạn quý phi, có thể suy đoán ra, Kê Hang Oản có lẽ chính là Vạn quý phi cho hắn!”
"Cái thái giám này, đã thành danh rất sớm, nghe nói cùng Vạn quý phi cấu kết qua...”
"Nhưng mà đều là dã sử thôi!"
"Về sau. .. thời điểm hai mươi tuổi, hắn liền bị giáng chức đuổi ra kinh thành!"
"Đừng nhìn chỉ có mấy năm phong quang đã qua, nhưng là mấy năm đó, hắn gần như có địa vị cực cao!"
"Đúng là phú quý tới nhanh thì nghèo nàn cũng tới nhanh, về sau mặc dù hắn bị đuổi khỏi hoàng cung nhưng vẫn đi ra chiến trường!"
"Mặc dù là tên thái giám, nhưng khi hắn đánh trận rất cố gắng, ngắn ngủi mấy năm trôi qua! Lại quyền khuynh triều chính!"
"Sau đó có rất nhiều người cùng nhau hợp lực chèn ép hắn. . . . "
"Về sau liền qua đời!"
"Nói tóm lại, chính là: Cầm quyền Tây Hán! Tuần thị thủ biên! Ân sủng nhật suy! Truất vi nhàn nhân!"
Cái cố sự của thái giám này.
Lạc Phong cũng không muốn nói quá nhiều.
Nói quá nhiều, có người lại sẽ cảm thấy hắn dông dài nửa ngày.
Dù sao chỉ nói đơn giản cuộc đời người thái giám này là được.
"Ta nhổ vào, đây còn là thái giám sao? Làm sao mạnh như vậy? Còn nhiều lần đánh trận lập kỳ công?”
"Khó trách có nhiều binh thư làm vật bồi táng như vậy, thì ra là thái giám đánh trận!”
"Trâu bò! Tài năng quân sự đúng là vô cùng cao!"
"Cái tên này còn trẻ như vậy đã chưởng quản Tây Hán, khẳng định là siêu cấp cao thủ đùa bỡn lòng người!”
"Đến cùng mộ này có phải là thật không, chỉ bằng vào mấy món đồ này, cũng khó mà chắc chắn là thật?”
Rất nhanh.
Lạc Phong đã đem được những viên gạch móc ra ngoài.
Hố đất kia hoàn toàn hiện ra.
Đây là điểm đánh dấu bảo vật ở gần cái cột đá thứ hai, nằm ở vị trí thẳng hàng với quan tài.
Mà phía dưới viên gạch này là một khối bia đá dài khoảng nửa mét.
Bên trên khối bia đá này, tự nhiên có rất nhiều chữ nhỏ.
【 đinh! Bia đá triều Minh! Giá trị 1300 vạn tệ! 】
Lạc Phong không có kích động về giá trị của đồ vật này.
Rất mau kéo cái bia đá lên, đặt nó dựng thẳng ở trên mặt sàn.
Phía trên bia đá mặc dù có rất nhiều chữ nhỏ, xem không rõ ràng, nhưng mà chữ viết vẫn không có bị tổn hại, độ giữ gìn hoàn hảo.
Cần kính lúp để nhìn rõ hơn. Hoặc là di chuyển tới nơi có nhiều ánh sáng hơn, nhất định có thể nhìn ra viết cái gì.
Đương nhiên, Lạc Phong cũng không dùng kinh lúp làm gì, để Tần Như Băng cầm đèn pin, bản thân mình sẽ tới xem xét ở khoảng cách gần, cười nói:
"Xem ra ta phỏng đoán không có sai, đây chính là mộ địa của Uông thái giám kia!"
Lạc Phong bắt đầu dùng camera quay cận cảnh chữ viết và tên của thái giám kia cho mọi người ở phòng phát trực tiếp xem.
"Cái đệt ! Thật sự chính là Đô đốc Tây Hán?"
"Trâu bò! Chủ kênh thật trâu, cái này cũng phân tích ra sao?"
"Vì cái gì chưa có tận mắt nhìn thấy bia mộ, chủ kênh liền biết được rõ ràng như vậy?”
"Suy nghĩ tỉ mỉ thật kinh khủng, chủ kênh là Sherlock Holmes à!”
"Cái này người thật đúng là trâu, mười mấy tuổi liền nắm quyền Tây Hán!"
"Lại trâu có làm được cái gì, còn không phải vẫn bị cắt mất “ đầu” rồi sao!"
"Cái đệt! Ngươi vì sao lại nói rõ ra như vậy!”
"Ha ha, bởi vì ta lo lắng các ngươi xem không hiểu!"
"Cũng không sai, đồ chơi kia, cũng coi như là cái đầu. . . "
Việc của bia mộ cũng xem như đã kết thúc mọi suy đoán về thân phận, Lạc Phong bắt đầu đào điểm tiếp theo.
Mười mấy phút.
Gạch đá ở bên trên cũng bị móc ra.
Mà nhìn thấy phía dưới là một cái hộp, nhìn vẻ ngoài cũng rất tinh xảo.
Nhưng nói về độ lớn, cùng cái hộp đặt "đầu" vừa rồi ngang nhau.
Mở ra xem xét, trong hộp là cái đồ chơi nhỏ vuông vức.
【 đinh! Quan ấn Đô đốc Tây Hán triều Minh! 】
【 Giá trị 1. 5 ức! 】
"Cái đệt! Các huynh đệ biết gì không? Vật như vậy, coi như quá trâu bò rồi! "
"Cái này hẳn là quan ấn Đô đốc Tây Hán của thái giám này!"
Lạc Phong kích động nói.
"Quan ấn? Không phải cũng là cái đầu sao?"
"Quan ấn của thái giám thì chỉ là cái kia thôi chứ cái gì nữa."
"Đồ vật được chủ kênh hô to như vậy, khẳng định là đồ tốt!"
"Cái đệt, thái giám còn có quan ấn, lần đầu tiên nghe nói!"
"Giá trị đồ vật này có thể đáng tiền bằng Kê Hang Oản vừa rồi không?”
"Cái này không rõ ràng, nhưng quan ấn thái giám như thế này, trong lịch sử có rất ít!”
"Ta cảm thấy hẳn là hơn trăm triệu đi?”
"Trong mộ này không nhiều bảo bối, nhưng mà cái nào cũng là tinh phẩm đó? "
"Quan ấn, không phải là Ngự Mã Giám quan ấn chứ? Dù sao hắn làm qua thái giám ở Ngự Mã Giám! "
Lạc Phong nhìn dưới đáy quan ấn kia một chút, vui vẻ nói:
"Thật đúng là không phải ấn của Ngự Mã Giám! Giống như là quan ấn của khâm sai."