TRUYỆN FULL

[Dịch] Để Ngươi Mua Ve Chai, Ngươi Thu Được Ngọc Tỉ Truyền Quốc? ( Dịch)

Chương 142: Nhóm Con Nhà Giàu Hối Hận Rồi

Chương 142. Nhóm Con Nhà Giàu Hối Hận Rồi

"Mẹ nó. . .. lái xe tớihuỵê mộ t? Các ngươi?"

Lạc Phong xoa xoa tay, mở điện thoại ra, vừa vặn có một cuộc gọi tới.

"À? Cục văn hóa khảo cổ Giang Nam?"

"Các ngươi muốn tới?"

"Không cần gấp gáp như vậy chứ!"

"Đang ở trên đường? "

"Vậy được rồi, các ngươi chú ý an toàn đi!'

Người đầu tiên gọi điện thoại lại là cục văn hóa khảo cổ Giang Nam.

Đương nhiên.

Mang theo chữ “cục”.

Đó là chính thức, là của nhà nước.

Chỉ là địa vị không cao lắm. Nhưng tốt xấu cũng là ăn cơm nhà nước.

Bọn họ chạy tới, khẳng định là muốn giúp Lạc Phong khảo cổ nơi này, mà lại cũng không lấy tiền.

Cũng giống như đội khảo cổ tư nhân khác.

Bình thường đến tìm ngươi để cùng khảo cổ, chính là muốn thu lệ phí, muốn để cho Lạc Phong dùng tiền thuê bọn hắn. Lạc Phong lại không ngốc. Tự mình có thể mang người đào, làm gì phải tiêu mấy trăm vạn cho bọn hắn?

Điện thoại mới vừa cúp máy.

Đám người lần trước một mực quân lấy Lạc Phong ở cổ thôn, lại gọi điện thoại tới. "Không cần, chỗ của ta đã có cục văn hóa khảo cổ Giang Nam tới!”

"Vậy được rồi, thật là đáng tiếc, nhưng nhóm chúng ta muốn tới đó kiến thức một chút, không có vấn đề chứ?”

"Đương nhiên không có vấn đề, núi này chỉ mình ta có quyền khai thác, không có chứng nhận đất đai! Nhưn không được đồng ý, cũng không nên sờ loạn!”

"Ngạch, biết rõ, biết rõ!”

Lạc Phong trực tiếp cự tuyệt bọn hắn.

Lại muốn đến quấn lấy mình sao.

Lần trước cự tuyệt còn chưa đủ.

Lần này còn tới?

Có nhà nước tới rồi, tại sao còn phải cùng tư nhân hợp tác?

Có hai nguyên tắc cơ bản để chọn lựa người hợp tác.

Thứ nhất là chọn người cường đại.

Lựa chọn thứ hai, đó chính là ngươi cảm thấy hợp tác với ai thoải mái, thì ngươi liền hợp tác với người đó.

Nếu như có thể bán một chút nhan sắc, giống như là Tần Như Băng, vậy càng dễ chịu.

"Tiểu Lạc à, chỗ của ta có vài bằng hữu, muốn đi qua chiêm ngưỡng một chút. . . . "

Là cục văn hóa khảo cổ trong huyện gọi điện thoại tới.

Đối phương không nói, Lạc Phong cơ bản cũng biết rõ chuyện gì xảy ra. Đoán chừng là bằng hữu của hắn muốn mua đồ cổ.

Bởi vì muốn đi qua để xem, vậy hầu như không cần phải nói với mình, lúc trước đã nói qua, núi này không phải của mình, mình không cấm họ đi tới được.

"Cũng được, Trương cục trưởng, nhưng mà ta cũng phải nói trước, hiện tại đồ vật trong hầm mộ, cái gì cũng chưa có đào ra! Vì thế các ngươi cũng không cần gấp gáp tới như vậy, vừa phải xuống nông thôn quê, còn phải leo núi, rất xa!"

Lạc Phong bất đắc dĩ mở miệng nói.

"Vậy được rồi! Ngươi cứ đào trước đi, bằng hữu kia của ta ra giá tuyệt đối sẽ không thấp, đến thời điểm xong sẽ gặp mặt!"

"Được, , trước tiên cứ như này đi!”

Lạc Phong lên tiếng chào rồi treo điện thoại.

Ngay sau đó.

Lại có mấy lão bản tiệm đồ cổ có quan hệ thân thích, có người giới thiệu.

Cơ bản đều phiền muốn chết.

Mà ngay lúc này. . . . trong một quán rượu ở Giang Nam, nhóm con nhà giàu lần trước bị địa lôi dọa sợ cũng tìm thời gian, tới đây buông lỏng một chút.

Trong ngực còn có mấy mỹ nữ chân dài váy ngắn.

"Mẹ kiếp! Mọi người mau nhìn, Lão Lạc lần này lại tìm được đồ tốt!"

"Cũng lên top 1 hotsearch rồi!"

Ngô Phàm Vũ là một trong số con nhà giàu đó, lúc này ngốc lăng nhìn tin tức trên mạng.

Có một loại cảm giác nhân sinh không còn gì hối hận hơn.

"Cái đệt! Thật sự lên top1 hotsearch rồi? Là ngôi mộ cổ triều Minh!"

"Mà quy mô lại còn rất lớn?"

"Tê dại trứng! Mẹ ! "

"Lão Lạc, ngươi phải nói sớm một chút, lần này đi đào địa lôi là đi trên núi?"

"Đúng vậy, ta mà sớm biết rõ an toàn như thế, ta liền đi ngay!”

"An toàn? Các ngươi không biết rõ sao? Nơi này là núi sập lún tạo ra!”

"Nhưng đã lún qua, còn có thể lún nữa sao?”

"Đúng đấy, Tào Tháo nói qua, đã có một lần phục kích thì không khả năng lại xuất hiện lần thứ hai! Nhưng mà không biết được rằng, đằng sau truy binh, còn có truy binh!"

"Ân, lời ấy của Mạnh Đức, đúng là binh pháp tinh túy!"

Mấy đám con nhà giàu.

Tâm tình uống rượu cũng không có.

Cô nàng chân dài ngồi trên đùi cũng còn không thơm nữa.

Bọn hắn sở dĩ tiêu 400 vạn mua Mercedes là muốn Lạc Phong mang theo tầm bảo bảy ngày, khẳng định rất là yêu quý đối với tầm bảo.

Nhưng lần đó đào địa lôi thật đem bọn hắn dọa thảm rồi.

Lần này hoàn toàn hối hận nhân sinh.

"Lão Lạc, ngươi đào được cổ mộ sao?'

Ngô Phàm Vũ lập tức gọi điện thoại cho Lạc Phong.

Thật hung tàn, đến cùng là thứ gì, sao lúc trước Lạc Phong không đào được cơ chứ?

"Ha ha a, không sai biệt lắm là cổ mộ đi! Tiểu Ngô à, ngươi lần này coi như bỏ lỡ cơ hội tốt!"

Trương Thuận Vĩnh ở bên cạnh, cách điện thoại, rất có chút đắc ý.

"Đừng cười! Ta lập tức tới! Nửa đêm liền có thể đến!"

"Cái đệt!"

Trương Thuận Vĩnh trong nháy mắt im lặng, cái tên này muốn làm đêm?

Phải biết rõ, từ thành phố Giang Nam đến đây gần như phải đi 100 cây số.

Thật là liều.

Nhưng mà nhóm con nhà giàu tới thì cứ tới, Lạc Phong đã nói dẫn bọn hắn đào bảo thì khẳng định sẽ mang theo.

Nhưng điểm đỏ, điểm màu cam, khẳng định là của mình.

Đồ chơi nhỏ có thể nhường cho bọn hắn đào ra, sau đó cho bọn hắn kích động một hồi.