TRUYỆN FULL

[Dịch] Cửa Tiệm Tạp Hóa Của Tôi Bị Trói Chặt Với Hệ Thống Giao Dịch Vị Diện

Chương 132: Chương 132

Từ Trường Công nhìn thấy nhiều người đều che dù như vậy, cảm thấy mình cần phải mua một cái, vì thế cũng chạy đi mua một cái.

Sau khi có dù che nắng, quả nhiên mát mẻ hơn nhiều.

Trong tay hắn ta còn cầm một ly Coca lạnh, nhìn Dương Truy Vân ở xa xa còn đang bận rộn, trong lòng nghĩ làm sao đi gọi nàng mau tới đây học võ.

Học võ thì một ngày cũng không thể bỏ.

Phùng Quế Hoa cảm thấy cháu gái lớn nhà mình bỏ công nhiều nhất, cho nên bảo nàng đi sớm một chút, đi học võ, để đám người cỏ còn lại đào.

Dương gia không có người dị nghị.

Dương Truy Vân suy nghĩ một chút rồi đồng ý, đào cỏ không bảo vệ được người, nhưng học võ thì có thể.

Dương Truy Vân muốn đi, đám người Lưu Hổ cũng quyết định đi theo.

Bên nào nặng bên nào nhẹ, tất cả mọi người đều hiểu rõ.

-

Từ Trường Công dẫn bọn họ đến một nơi coi như bằng phẳng, bảo mọi người đánh lại quyền pháp hôm qua đã dạy một lần nữa.

Dương Truy Vân đứng trung bình tấn, dồn khí đan điền, bắt đầu ra quyền.

Đám người Lưu Hổ choáng váng, đành phải nhìn Dương Truy Vân, học theo nàng, Dương Truy Vân đấm ra một quyền, bọn họ đấm ra một quyền.

Từ Trường Công chau mày nhìn bọn người Lưu Hổ, bối rối như vậy thì phải làm sao cho phải đây.

Vẫn là nha đầu Tiểu Vân này thông minh, hôm qua học được, hôm nay liền đánh ra không sai chút nào, hơn nữa có hình có dạng.

"Ừm, không tệ, sau khi nhớ kỹ quyền pháp, nhớ rõ mỗi ngày đều phải luyện tập, không thể buông bỏ. Ta nhấn mạnh là, nắm tay chỉ có nện vào trên thân người, ngươi mới có thể chậm rãi tích lũy kinh nghiệm, biết khi nào nên ra quyền, lại nên né tránh như thế nào."

"Được rồi, tiếp tục luyện côn pháp." Từ Trường Công rút một nhánh cây bên hông ra. "Các ngươi cũng đi nhặt một nhánh cây đi."

Đám người Lưu Hổ bối rối, trong phạm vi trăm dặm này ngoại trừ cỏ Nguyệt Hương ra, nào có cành cây?

Dương Truy Vân đã đi tìm Văn Anh, tìm nàng ấy mượn một cây gậy trúc rồi trở về.

Đám người Lưu Hổ muộn một bước, cũng trở về cầm gậy trúc tới.

Chờ sau khi tất cả mọi người quay lại, Từ Trường Công ở trước mặt mọi người thi triển một bộ côn pháp, sau đó để bọn họ theo.

Dương Truy Vân cầm gậy trúc, lập tức thực hành, JmiSrDḌ lên trận trận gió táp.

Từ Trường Công khẽ gật đầu, nha đầu này thật không tệ!

Đám người Lưu Hổ mặc dù ban đầu có chút luống cuống tay chân, nhưng dưới sự chỉ đạo của Từ Trường Công, từ từ cũng càng đánh càng thuần thục.

-

Dương Nguyên Minh đào cây mệt mỏi, liền quay đầu lại nhìn Dương Truy Vân còn đang luyện võ.

"Có phải Tiểu Vân chưa từng dừng lại hay không?"

Dương Nguyên Chiêu lau mồ hôi trên trán, dù tay quấn vải nhưng vẫn cọ ra không ít bong bóng, nhưng hắn không dừng lại.

"Tiểu Vân đang cố gắng vì chúng ta, chúng ta cũng phải cố gắng đào nhiều cỏ một chút."

Dương Nguyên Minh gật đầu thật mạnh, duỗi người, vùi đầu tiếp tục đào.

Phùng Quế Hoa vui mừng nhìn một vòng, cái khác không nói, người Dương gia bọn họ chính là đoàn kết, người nhà dồn sức lực vào một chỗ, cuộc sống mới có thể trôi qua tốt được.

...

Văn Anh nhìn Tiết Trân: "Nương, người cẩn thận tay một chút, con và cha đào là được rồi, người phải thêu đổi lấy tiền."

Tiết Trân biết, nhưng không nỡ để hai cha con bọn họ vất vả.

Vừa vặn Văn gia cũng tích góp được mấy giỏ cỏ Nguyệt Hương, vì vậy một nhà ba người đứng dậy kéo sọt đi tới chỗ Tô Lăng đổi.

Văn Anh hơi nhón chân: "Tô tỷ tỷ, chỗ ngài có kim chỉ hay không?"

Tô Lăng nhìn thấy Tiết Trân lập tức hiểu ra, cô đặt hàng kim và sợi chỉ từ trong trung tâm mua sắm, sau đó lấy ra từ dưới quầy.

"Ngươi xem thử, loại này có được không?"

Văn Anh tiếp nhận, đưa cho Tiết Trân: "Nương xem xem."

Tiết Trân ngạc nhiên nhìn Tô Lăng hỏi: "Tô lão bản, ngài có kim tuyến không?"

Tô Lăng gật đầu: "Có."