TRUYỆN FULL

[Dịch] Cửa Tiệm Tạp Hóa Của Tôi Bị Trói Chặt Với Hệ Thống Giao Dịch Vị Diện

Chương 133: Chương 133

Tiết Trân vì thế tiến lên mua một chút sợi chỉ và vải dệt, lại mua kim, kim của bà ấy không dùng tốt bằng cái này.

Văn Anh thuận tiện hỏi về chiếc quạt gió nhỏ mát lạnh, sau đó bỏ 160 văn tiền mua hai cái, chuẩn bị một cái bỏ vào trong xe, một cái bỏ lên phía trước.

Sau khi mua đồ xong, Văn Anh trên đường trở về khuyên Tiết Trân: "Nương, người không nên lãng phí thời gian vào việc đào cỏ, việc này kiếm được không nhiều bằng thêu. Con và cha đào mấy cây cỏ kia chẳng qua là thêm chút ít, chủ yếu vẫn là ở chỗ người."

Tiết Trân thở dài một tiếng: "Ban đầu ta cũng nghĩ sai rồi, nghĩ cũng chạy nạn rồi, chẳng lẽ ta còn phải ngồi trên đường thêu thùa hưởng phúc sao?"

"Bây giờ con đã đánh thức ta, đúng, thêu thùa càng kiếm được nhiều tiền, chúng ta phải kiếm tiền."

Văn Anh: "Nương, cùng chịu khổ cũng không thể để cho cuộc sống trở nên tốt hơn, hẳn phải phân chia hợp lý mới được... Tựa như ba thôn hiện tại của chúng ta, có người dò đường, có người gác đêm, nhìn đã rất không tệ rồi, nhưng vẫn là kém một chút."

Bọn họ còn cần có phòng thủ, có tiến công, có chuẩn bị hậu cần.

Nhưng bây giờ còn không có cách nào, bởi vì quan niệm của các thôn dân còn chưa hoàn toàn thay đổi, mọi người vẫn cảm thấy là đang chạy nạn, là đang tìm một chỗ có thể sống sót.

Nhưng thế giới đã thay đổi, bốn phía đều đã loạn.

Phải tìm một cơ hội để mọi người thay đổi mạch suy nghĩ, từ nhà nhỏ của mình đi ra, biến thành cùng nhau bảo vệ toàn bộ mọi người.

"Nương, không chỉ có bọn Tiểu Vân và Lưu Hổ thúc nên học võ, chúng ta cũng nên học, ít nhất không thể trở thành gánh nặng. Phụ nhân luyện võ bảo vệ trẻ nhỏ, thanh niên trai tráng phụ trách uy hiếp cảnh giác, các lão nhân có thể làm tốt hậu cần bảo đảm."

Văn phu tử dừng lại nhìn nàng ấy: "Con muốn biến ba thôn thành quân đội?"

Văn Anh gật đầu: "Con đang chuẩn bị."

Tiết Trân giật mình mở to hai mắt: "Anh Nương?"

Văn Anh đang đợi, chờ Lăng Vân Hàn cùng Từ sư phụ rời đi, nàng ấy sẽ triển khai kế hoạch.

Hiện tại vẫn là thôn trưởng của ba thôn nói lời giữ lời, người gác đêm thay phiên cũng bắt đầu cố định.

Nhưng dò đường, cũng chính là thám báo, vẫn không làm tốt bổn phận của mình, đường bọn họ đi quá ngắn, căn bản cũng sẽ không quan sát, đây đều là việc giai đoạn sau phải sửa lại từng cái.

Tô tỷ tỷ đã cho bọn họ tìm được những vật cơ bản nhất để bảo đảm cuộc sống, các thôn dân cũng không có nỗi lo về sau, nàng ấy lại không cố gắng, quả thực chính là lãng phí tài nguyên Tô tỷ tỷ cho.

"Nương, dân chúng mới là người quyết định ngôi vị hoàng đế vương triều, bọn họ có thể nâng vương triều lên cao, cũng có thể trong nháy mắt làm cho hắn khuynh đảo."

Lăng Vân Hàn trong mộng đều biết, nhân số bách tính là nhiều nhất, bọn họ mới là mấu chốt quyết định thắng bại.

Cho nên ngàn vạn lần không thể xem thường bách tính, càng không thể lừa gạt bách tính.

May mắn, bọn họ vốn là dân chúng bình thường, bọn họ có thể cùng nhau cố gắng, thành lập vương triều mới.

...

Ba người Văn gia trở về, Tiết Trân dựa theo Tô Lăng dạy, mở quạt mát, một cỗ gió mát chậm rãi kéo tới, nhiệt độ trong xe chậm rãi giảm xuống.

Bà ấy bắt đầu thêu thùa.

Bà ấy không theo kịp ý nghĩ của nữ nhi, nhưng nếu như bà ấy có thể kiếm nhiều tiền cho nữ nhi, nói không chừng có thể để cho kế hoạch của nàng được triển khai thuận lợi hơn chút ít.

Văn phu tử và Văn Anh cũng lần nữa ngồi xổm xuống bắt đầu đào cỏ.

-

Trong thời gian một ngày, không ít thôn dân bắt đầu chia giai đoạn đưa cỏ, cũng tránh khỏi tình huống xếp hàng đông nghẹt phía sau.

Máy giặt quần áo cũng chưa từng dừng lại, thùng tắm gấp cũng bán được không ít, người xếp thành hàng mua nước ấm.

Trên khuôn mặt đỏ bừng của các thôn dân đều treo nụ cười hạnh phúc.

Bọn họ dễ dàng thỏa mãn như thế, chỉ cảm thấy cuộc sống lại có hi vọng.