TRUYỆN FULL

[Dịch] Cửa Tiệm Tạp Hóa Của Tôi Bị Trói Chặt Với Hệ Thống Giao Dịch Vị Diện

Chương 128: Chương 128

Đêm đã khuya.

Tô Lăng đóng cửa sổ trở về nghỉ ngơi.

Vạn vật yên lặng, ngoại trừ người gác đêm ra, tất cả mọi người đều nghỉ ngơi.

Từ Trường Công nặng nề thở ra một hơi, trời đã tối rồi, nhưng vẫn nóng như vậy, cũng may công tử mắc chứng lạnh, còn có thể chịu đựng được.

Nhưng hắn ta có chút không chịu được.

Mặc dù cửa sổ của xe

Có đá, cũng dễ hạ nhiệt độ.

-

Trong xe ba bánh.

Vạn Hải Đường hơi mở rộng cửa xe, gió lọt vào một chút, mở rộng thì nàng ấy lại không dám bởi vì nơi này đều là các cô nương.

"Chuyển chén đá lại gần mình chút, chỉ cần không mở ra thì sẽ không bị thấy, hưởng chút mát lạnh nghỉ ngơi đi, ta trông coi cho."

Ngọc Hà nhìn nàng ấy: "Vạn tỷ tỷ, ngày mai để ta."

Vạn Hải Đường gật đầu, để mọi người thay phiên nhau canh.

Gác đêm không cần nhiều người, có thể phát ra tiếng nhắc nhở là được.

Không có cách nào, các nàng đều là bị bán vào, cho nên so với người bình thường càng cẩn thận nhát gan hơn, không dám tin tưởng người khác.

-

Trong xe, Tô Lăng tắm rửa một cái, ném quần áo vào máy giặt, nằm lên giường, mở máy tính bảng.

Hoa Hoa nằm ngửa, duỗi rộng tứ chi, rất thích ý.

"Sau khi đào xong một mảnh cỏ này, các nhà ít nhất cũng có thể đổi được xe đẩy cơ bản, sau này trên đường chạy nạn cũng sẽ thoải mái hơn một chút."

Tô Lăng xoay người nhìn nó: "Ngay từ đầu mọi người chắc chắn không nỡ tiêu tiền, nhưng sau khi một số người ở hàng đầu sống càng ngày càng thoải mái, bọn họ sẽ từ từ chịu theo kịp bước chân của người khác, để bản thân sống thoải mái hơn một chút."

Tô Lăng dứt lời, mở tiếng mưa rơi, lựa chọn lặp lại, tắt đèn nhắm mắt lại.

-

Ngủ một giấc đến bình minh.

Tô Lăng rời giường, sau khi rửa mặt đơn giản, chọn cho mình một phần mì hoành thánh canh gà, sau đó mở cửa sổ ra.

Bảy giờ sáng.

Thôn dân bên ngoài không có ai đang nghỉ ngơi, dù chỉ là tiểu hài tử cũng đều đi theo phụ huynh hỗ trợ đào cỏ, mỗi người đều làm việc với khí thế ngất trời.

Mà giỏ trúc bên cạnh các thôn dân cũng đã chất đầy cỏ Nguyệt Hương.

Từ Trường Công cũng tỉnh lại, trước mặt con ngựa đã dọn sẵn nước, hắn ta cũng đi dọn cỏ khô.

Dọn xong cỏ khô, Từ Trường Công đi tới trước xe ngựa: "Tô lão bản, ngài ăn cái gì vậy?"

"Hoành thánh gà hầm, bên trên có hình ảnh, vị trí thứ tư bên phải." Tô Lăng chỉ xuống.

Từ Trường Công nói lời cảm tạ, sau đó quay đầu đi mua hai bát mì hoành thánh gà hầm, lại nhìn thấy bánh bao hấp và bánh quẩy phía dưới, vì thế lại mua hai phần, mang về.

Tô Lăng ăn điểm tâm, nhìn thôn dân ở xa xa.

Các thôn dân sẽ không bỏ tiền mua điểm tâm.

Bọn họ dậy sớm sẽ đi làm việc trước, bận đến không chịu nổi, có người gặm mấy miếng bánh bột ngô, có người xa xỉ chút thì là múc một bát mì xào.

Chỉ cần bụng không kêu ọc ọc, vậy có thể tiếp tục làm việc.

Vừa chăm chỉ, vừa nghiêm túc, nhưng luôn sống vất vả nhất.

Sau khi ăn xong món hoành thánh gà hầm, Tô Lăng mở trung tâm mua sắm ra, chọn một máy giặt tự phục vụ, là loại mỗi lần dùng xong sẽ tự động vệ sinh khử trùng, sau đó đặt ở bên phải cửa sổ xe, tách ra với đồ ăn.

Hoa Hoa hỏi: "Kí chủ, cô định định giá như thế nào?"

Tô Lăng suy nghĩ một chút: "Thật ra không ai muốn mặc quần áo có mùi, nhưng một là nước đắt, năm văn tiền một thùng nước, giặt không được bao nhiêu quần áo, hai là cũng mất thời gian."

"Máy giặt quần áo vừa vặn có thể giải quyết vấn đề này, dung lượng nó lớn, các thôn dân thậm chí có thể tập trung lại, cùng nhau giặt."

"Vì giá cả hơi rẻ một chút, ta lựa chọn không hong khô, loại thời tiết này treo bên ngoài một cái là khô ngay, cho nên mười văn tiền một lần, mi cảm thấy thế nào?"