Dương Truy Vân hít sâu một hơi, mở hai chân ra, hai tay kéo căng, nhìn chằm chằm Từ Trường Công.
Mí mắt Từ Trường Công đè ép, khí thế kinh người, ngay sau đó, một luồng gió mạnh tập kích tới.
Dương Truy Vân theo bản năng né tránh, chưởng phong bên cạnh đánh úp lại, nàng né tránh lần nữa, sau đó một khắc hai chân bị đá, nàng lập tức đạp một cước, đồng thời nghiêng mình né tránh, nhưng đối mặt lại là một nắm đấm, nàng trốn không thoát.
Dương Truy Vân ngừng lại.
"Đau không?" Từ Trường Công nhíu mày hỏi.
Dương Truy Vân lắc đầu, Từ sư phụ thu lực nên nàng không cảm thấy đau, nhưng khoảnh khắc đó nếu Từ sư phụ dùng sức, chân nàng sẽ bị phế.
Từ Trường Công lại bày ra tư thế: "Còn sức thì tiếp tục."
Dương Truy Vân gật đầu, lại bày ra tư thế nghênh chiến.
Trong thôn dân, đám người Lưu Hổ lần trước giết ác phỉ lúc này cũng tụ lại với nhau, bọn họ ở xa xa nhìn động tác của Từ Trường Công, sau đó chậm rãi dịch tới, ở chỗ gần hơn quan sát.
Văn Anh nhìn thoáng qua, sau đó đi tới: "Lưu Hổ thúc, các vị thúc thúc, lại gần chút nữa."
Lưu Hổ lúng túng gãi đầu: "Chuyện này, không tốt đâu, coi như học trộm đi."
"Cách xa là học trộm, cách gần là thỉnh giáo, Từ tiên sinh sẽ không đuổi các ngươi đi, các ngươi cứ yên tâm to gan đi. Chỉ có bản thân mình mạnh, mới có thể bảo vệ người nhà, không phải sao?"
Văn Anh vừa dứt lời, đám người Lưu Hổ cảm thấy cũng đúng, vì vậy dứt khoát đi tới gần.
Từ Trường Công nhìn bọn họ một cái, quả nhiên không để ý, nhưng hắn ta lại gọi Lưu Hổ: "Nha đầu này nói nàng biết đánh quyền, ngươi tới thử một chút, né tránh là được, ta bảo nàng thu lại chút sức lực."
Lưu Hổ lập tức nhảy tới: "Được rồi."
Hắn đến tận mắt nhìn xem, nắm đấm này có lợi hại hay không.
Dương Truy Vân hít sâu một hơi, ánh mắt trầm xuống.
Từ Trường Công nhìn, âm thầm gật đầu, quả nhiên là một hạt giống tốt để luyện công, đủ trầm ổn.
Một khắc sau, Dương Truy Vân nắm chặt quyền đánh ra, tung ra một đòn giả, vào lúc Lưu Hổ vừa né tránh đồng thời tung một chưởng tới.
Chỉ nghe một tiếng "Ba" vang lên, Lưu Hổ hít sâu một hơi ngã trên mặt đất, ôm cánh tay đỏ bừng của mình, trên đó có thể thấy rõ dấu bàn tay, hơn nữa trong nháy mắt liền sưng lên.
Dương Truy Vân vội vàng đỡ người lên: "Lưu Hổ thúc, ta thật sự đã thu lực, ta không dốc toàn lực."
Lưu Hổ đau đến nhe răng trợn mắt, không nói nên lời.
Dương Truy Vân có chút xấu hổ, đành chắp hai tay trước ngực, nhận lỗi.
Lưu Hổ khoát tay áo: "Là ta sơ suất, ngươi không sai, nhưng mà... Từ tiên sinh dạy thật lợi hại, nếu ta có thể học được một chiêu nửa thức, ta nhất định có thể tránh được."
Từ Trường Công khoanh tay cười, những thôn dân này rất thông minh.
"Được, cùng đi học, ta xem các ngươi có thể học được bao nhiêu."
Lưu Hổ lập tức đứng lên, tuy rằng cánh tay vẫn nóng rát đau, nhưng đáng đau, hắn có thể học võ.
Chín người khác cũng vui vẻ, nhao nhao bu lại.
Từ Trường Công vừa vặn chỉ đạo, sau đó để cho bọn họ lấy Dương Truy Vân bồi luyện, vừa vặn cũng huấn luyện một chút nhãn lực, huấn luyện tốc độ né tránh.
Dương Truy Vân cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, hoặc là đánh ngã người, hoặc là đấm vào bụng người ta một quyền.
Từ sư phụ nói, đánh người một nhà không đánh mặt, đánh vào bụng nhiều thịt nhất, phải thu lực.
Nhưng vẫn không có người chịu được lực của nàng, ngã xuống một vòng, dẫn tới các thôn dân đều nhìn sang.
Từ Trường Công trầm ngâm một tiếng, nhíu mày, dứt khoát để cho Dương Truy Vân vung quyền với mình, sau đó hắn ta tiếp được xem cực hạn khí lực của nàng rốt cuộc tới đâu.
Dương Truy Vân xua tay, cuống quít nói: "Từ sư phụ, thôi khỏi đi, ta còn muốn tìm ngươi tiếp tục học võ."
Từ Trường Công nở nụ cười, bày ra tư thế: "Ta có nội lực, ta sợ man lực của ngươi? Ngươi tới, ngươi ra sức đánh!"
Dương Truy Vân: "Từ sư phụ, ta đến thật đó, ngươi không được tức giận, sau này còn phải dạy ta luyện võ."
Từ Trường Công: "Đừng nói nhảm, đánh!"
Dương Truy Vân đành phải thở ra một hơi, nắm chặt nắm đấm.
Đám người Lưu Hổ ngồi dưới đất, chuẩn bị xem kịch.
Dương Truy Vân trầm mắt xuống, ngưng thần nhìn về phía đối phương, sau khi chứa đầy lực lượng, đánh ra một quyền.
Hai tay Từ Trường Công giáp công, gắt gao ngăn cản, chân trái thậm chí lui về sau nửa bước, biểu cảm lại không có chút thay đổi nào.
"Từ sư phụ thật lợi hại!" Dương Truy Vân thu hồi nắm đấm, lại có người có thể đỡ được một kích toàn lực của nàng.
Nàng ở sau núi, có thể đánh gãy cây nhỏ.
Từ Trường Công chắp hai tay sau lưng, kêu lên một tiếng đau đớn, hiện tại hai tay hắn ta vẫn còn tê dại!
Thân thể nho nhỏ này, sao lại có sức lực lớn như vậy!
Ông trời cũng quá không công bằng đi!
Tay của hắn ta thật sự rất đau!