"Ngoài ra, ta đề nghị mười hai người giết ác phỉ lần trước cũng nên có phần thưởng khác, mỗi hộ đưa thêm ba cây cỏ cho bọn họ, là bọn họ liều chết đổi lấy sự an toàn cho chúng ta." Dương thôn trưởng nói tiếp.
Lần này mọi người càng sẵn lòng: "Thôn trưởng, cái này cũng không cần ngài nói, cái này khẳng định phải đưa."
"Cái này nhất định phải đưa! Bên Từ tiên sinh đoán chừng không cần cỏ, chúng ta không bằng đưa nước cho con ngựa kia đi."
"Đúng, ngựa phải uống nước, bên phía Từ tiên sinh chúng ta đưa nước, đám Lưu Hổ thì đưa cỏ, để bọn họ tự đổi đi."
Đám người Lưu Hổ ôm quyền nói lời cảm tạ mọi người.
Dương Truy Vân hậu tri hậu giác phát hiện còn có một phần của nàng, vì thế vui tươi hớn hở đào càng nhanh hơn.
-
Ngay từ đầu, các thôn dân còn so tốc độ, hi vọng đào nhiều một chút, đào nhanh một chút.
Kết quả là đào đến khi cánh tay bủn rủn, cả một mảng cỏ cũng không thấy ít đi, bọn họ mới giật mình phát hiện bãi cỏ này cũng quá rộng lớn đi.
Người vui mừng nhất không ai khác ngoài ba thôn trưởng.
Cỏ càng nhiều càng tốt, ít nhất vài ngày mọi người đều có thể kiếm được tiền, mấy ngày sau đều có thể sống an ổn hơn.
...
Tô Lăng ngồi ở vị trí đó, chống cằm nhìn thôn dân đang bận rộn bên kia.
"Thật ra chỉ cần cho một chút hy vọng, mọi người đều sẽ cố gắng muốn sống sót, bọn họ chỉ muốn sống sót mà thôi."
Hoa Hoa gật đầu: "Dân chúng bình thường thực sự không có nhiều mong muốn cho lắm, có thể ăn cơm no, có thể có quần áo để mặc, bọn họ đã cảm thấy đã rất tốt rồi. Nhưng có một số thượng vị giả chính là không rõ, cho nên mới có dân không sống được, mới có thể khởi nghĩa, nói đến cùng, chính là sống không nổi nữa, dứt khoát tạo phản."
Tô Lăng mở hậu trường trung tâm thương mại, mua một cái máy đổi cỏ đặt ở chỗ lõm xuống dưới quầy, để mọi người có thể đổi dễ dàng hơn chút.
Đến lúc đó bàn tay ấn lên, liền có thể trực tiếp xác nhận tính danh để đổi.
"Ban đầu bọn họ đoán chừng vẫn sẽ lựa chọn lấy tiền, cho nên tiền đồng trước tiên để nhiều một chút, trước hết để cho mọi người an tâm."
-
Sau Văn Anh, người thứ hai đến đổi không phải Dương Truy Vân, ngược lại là Lưu đại thẩm.
Lưu đại thẩm lần đầu mua nước, còn lo lắng xe gỗ lai lịch không rõ, nguồn nước không biết có sạch sẽ, có độc hay không.
Nhưng sau khi mua nước xong, bà ấy lại là người đầu tiên chấp nhận xe gỗ.
"Để lên là được." Tô Lăng ôn hòa chỉ vào lối vào nói.
Lưu đại thẩm gật đầu, hai tay cầm cỏ Nguyệt Hương, cẩn thận bỏ từng gốc vào.
Đây là cả nhà bọn họ cùng nhau đào, sau khi giỏ trúc đầy liền đến đổi, chuẩn bị đổi xẻng sắt, tiếp tục đi đào.
【 Thôn dân Lưu Ngân Trạc bỏ vào hai mươi ba cây cỏ Nguyệt Hương, bộ rễ hoàn chỉnh, hợp lệ, có thể đổi hai mươi ba văn tiền. 】
Tô Lăng chỉ vào máy đổi tiền: "Nếu đổi tiền đồng, ấn tay lên trên, sau khi xác nhận, lỗ phía dưới sẽ phun ra tiền đồng."
Lưu đại thẩm cười cong mắt: "Đã lâu không có ai gọi tên ta, đều gọi ta là người nhà nào, tiểu yêu tinh này còn biết tên của ta sao?"
Tô Lăng cười gật đầu: "Ừm, nó biết rõ."
Lưu đại thẩm cười tủm tỉm, cuối cùng đổi bốn cái xẻng sắt.
Còn lại ba văn tiền, bà ấy lựa chọn xa xỉ, mua nước chanh mật ong, chuẩn bị mang về cho cháu gái, cháu trai chia nhau một phần, để cho mọi người cùng nếm thử.