Người đầu tiên đổi cỏ Nguyệt Hương xuất hiện.
Chính là Văn Anh.
Nàng ấy cõng giỏ trúc nhỏ đến bên cạnh máy thu cỏ, bên ngoài một đám người vây quanh một vòng chen chúc sát bên, tò mò khẩn trương nhìn thôn dân của nàng ấy.
Văn Anh bất động thanh sắc, đem cỏ Nguyệt Hương trong gùi bỏ vào chỗ lõm xuống từng cái một, lúc từng đám cỏ dại biến mất làm cho thôn dân chấn kinh, nhưng kế tiếp còn có chuyện khiếp sợ hơn nữa.
Một giọng nữ máy móc chậm rãi báo ra giá:
【 Thôn dân Văn Anh đưa vào sáu cây cỏ Nguyệt Hương, bộ rễ hoàn chỉnh, hợp lệ, có thể đổi sáu văn tiền. 】
Thanh âm này vừa phát ra, các thôn dân đầu tiên là kinh hô một tiếng, nhao nhao lui về phía sau, sau đó ánh mắt lại chăm chú nhìn Văn Anh.
Trong này thật sự có một tiểu yêu tinh!
Văn Anh vẻ mặt như bình thường, đeo giỏ trúc trống không, đi tới chỗ Tô Lăng đổi sáu văn tiền.
Sau khi các thôn dân thấy quả nhiên có thể đổi được tiền, sợ hãi biến mất, ánh mắt trở nên càng thêm nhiệt liệt.
Mặc kệ nó là thần quỷ hay là yêu tinh, có thể đưa tiền chính là yêu tinh tốt, thần tốt, quỷ tốt!
Văn Anh lấy hà bao của mình ra, đếm ba văn tiền rồi đổi một ly trà xanh và hai ly nước chanh, gọi thêm ít đá, sau đó quay về đào cỏ trước mặt thôn dân.
Lần này, những thôn dân trước đó không tin cũng lập tức đi đào cỏ!
Nói đùa!
Đó là cỏ sao? Đó đều là tiền!
Văn Anh quay đầu nhìn thoáng qua, những thôn dân còn ngồi, trong mắt không có thần thái đều nhao nhao bắt đầu hành động.
Dù sao cũng không có nơi râm mát, nghỉ ngơi ở đâu không phải nghỉ ngơi, vậy còn không bằng đi đến bên cạnh cỏ dại, vừa nghỉ ngơi, vừa đào cỏ, còn có thể kiếm tiền.
Văn Anh yên lòng nở nụ cười.
Nàng ấy cũng không nhất định bắt các thôn dân đội ánh mặt trời gay gắt đào cỏ, mà là nàng ấy biết sau này thời tiết sẽ càng ngày càng nóng, thừa dịp còn có thể chịu đựng, đào nhiều chút cỏ, đổi nhiều chút đồ vật, mới là bảo đảm cho sau này.
Hơn nữa, Tô tỷ tỷ đã nói không giới hạn số lượng, vậy thì có nghĩa sau này bọn họ thỉnh thoảng còn có thể đụng phải loại cỏ này, vậy kế hoạch của nàng ấy cũng có thể tiếp tục tiến hành.
-
Văn Anh tìm được Dương thôn trưởng, nói chuyện cỏ Nguyệt Hương.
Dương thôn trưởng trầm ngâm một tiếng: "Ý của Văn tiểu thư là, chúng ta trả cỏ cho người canh gác đêm cùng dò đường, xem như thù lao?"
"Đúng, một cây cỏ chính là một văn tiền, giá cả chi phí trong thôn cũng không cao, chỉ là không biết thôn trưởng cảm thấy bao nhiêu tiền phù hợp?" Văn Anh ném vấn đề ra ngoài để thôn trưởng đi giải quyết.
Nếu như để nàng ấy nói, khẳng định phải tiến hành thảo luận một phen, quá lãng phí thời gian.
Nhưng lời nói của thôn trưởng, rất nhanh có thể định ra chương trình tiếp theo.
Dương thôn trưởng nói: "Ta cùng hai vị khác thương lượng một chút... Đây thật là một biện pháp tốt, bắt mọi người bỏ tiền khẳng định mọi người sẽ không nỡ, dù sao ai cũng thiếu tiền, nhưng hiện tại cỏ có thể đổi tiền, đưa cỏ, các thôn dân khẳng định sẽ đồng ý."
Dù sao cũng là người đã quen làm việc đồng áng, đào một cây cỏ mà thôi, rất nhẹ nhàng.
Một gốc cây cỏ đổi một đêm an ổn, mọi người khẳng định sẽ đồng ý.
Thật ra Dương thôn trưởng đã nghĩ kỹ, trong nhà nhiều người, một hộ hai cây cỏ, ít người thì một cây cỏ, ba thôn có hơn bốn trăm gần năm trăm hộ, một đêm có thể cho cũng gần ngàn văn, dư dả thuê gác đêm và dò đường.
Văn Anh đề nghị xong, liền đi đào cỏ.
Trong chốc lát này, Dương Truy Vân đã lại đào mười mấy cây cỏ, đều chất đống trong giỏ trúc.
Dương thôn trưởng bên này đi tìm hai vị thôn trưởng khác thương lượng, rất nhanh đã định xong số cây, cũng lập tức báo cho thôn dân.
Đối với việc này, các thôn dân không có bất kỳ dị nghị gì.
Hai cây cỏ có thể đổi một đêm an ổn, vì sao không đổi.
Dương thôn trưởng nói tiếp: "Vậy tiền gác đêm và dò đường lúc trước đều không đưa, lần này đưa luôn, sau đó chính là đưa theo đêm, chúng ta cũng không thể để cho người chịu vất vả buồn lòng, mọi người sau này còn phải đi cùng nhau, chỉ có chúng ta đoàn kết thành một thể, người khác mới không dám bắt nạt chúng ta."
Các thôn dân thử xem tốc độ đào cỏ, cảm thấy hoàn toàn có thể, không ai phản đối.
Người gác đêm và dò đường phía trước còn tưởng rằng lúc trước không tính nữa, kết quả bỗng nhiên có bất ngờ trời ban, bọn họ càng ra sức đào cỏ.
Có chỗ thù lao này, nói không chừng bọn họ có thể đổi giày, đổi xe đẩy, thậm chí đổi một chiếc xe ba bánh!
Xe ba bánh thoải mái biết bao!