Phương Tịch mở hai mắt ra, trong đôi mắt chợt có ánh sáng màu xanh lóe lên.
Hắn quan sát bên trong thân mình, phát hiện những chữ triện màu bạc chẳng biết đã đi tới trên xương cốt của mình từ bao giờ, giống như vân xương trời sinh đã có. Tiếp theo, nó hóa thành từng luồng ánh sáng màu xanh sẫm dâng trào ra khắp toàn thân rồi đột nhiên biến mất không thấy nữa.
Phù... Hút...
Trong mỗi lần Phương Tịch hít thở, đều có thể cảm giác được linh khí thiên địa vô cùng sinh động, chen chúc nhau lao vào trong cơ thể hắn.
Loại tư chất này đã tăng hơn Thanh Mộc Linh Thân trước đó không biết bao nhiêu lần!