Lục Huyền thấy chúng nó chơi đùa rất vui, hắn cũng nhân lúc thời gian rảnh rỗi này để đến Ngự Thú đường, cầm những món đồ Linh hạc cần đi tới. Vừa mới quay về tới nơi hạc cư trú, hắn chợt sững sờ nhìn mọi thứ trước mắt, cái thùng gỗ lớn đựng đầy đồ vật trong tay, lập tức rơi “phịch” xuống đất.
Chỉ thấy trong đầm nước đã có hơn chục đôi Linh hạc đang quấn quýt lấy nhau, cái cổ dài mảnh khảnh của chúng đan xen vào cùng một chỗ, không ngừng cọ sát, nhìn kiểu này, có vẻ sắp thành bánh quẩy đến nơi rồi!
"Khá lắm, đã bắt đầu chơi rồi mà không gọi ta?" Lục Huyền nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thầm.
"Hả? Chờ đã? Có vẻ như không gọi ta lại càng tốt hơn." Nhưng rất nhanh, hắn đã tỉnh táo lại, người và chim vốn khác biệt, nếu hắn tham dự vào trò chơi này, có vẻ như tình huống sẽ biến chất...
Tuy nhiên, điều này cũng khẳng định rằng những nỗ lực trong khoảng thời gian này của hắn đều không uổng phí. Sau khi điều chỉnh thể xác và tinh thần của Linh hạc đến trạng thái tốt nhất, chuyện sinh sản sẽ diễn ra tự nhiên như nước chảy thành sông.