“Khụ khụ, hai vị sư đệ, sư huynh có việc đi trước một bước, các ngươi chơi vui nhé.” Hai mắt Vạn Trọng lập tức sáng rực lên, lời nói vừa rơi người đã hóa thành một làn khói mỏng, nhìn như thong thả nhưng thật ra lại đang nhanh chóng chạy tới chỗ đám hồ nữ bên kia rồi.
“Mời hai vị đạo hữu đi bên này.” Thanh Hư đạo trưởng bất đắc dĩ cười cười, sau đó dẫn hai người Chu Sào và Cát Phác đi tới một bên quảng trường. Chờ tới khi hai người bọn họ ngồi xuống lại có thiếu nữ diễm lệ bưng linh quả linh nhưỡng tới.
“Hả?” Cát Phác bưng một chén rượu bằng bạch ngọc lên tay, trong miệng khẽ ồ lên một tiếng.
“Sao thế Cát sư đệ? Linh nhưỡng này có vấn đề gì sao?” Thanh Hư đạo trưởng nhận ra đệ tử Động Huyền Kiếm Tông này có điều dị thường, nét mặt lộ rõ vẻ khẩn trương, chỉ sợ mình tiếp đón có gì đó không chu toàn.
Về phần Chu Sào, tâm thần gã đã hoàn toàn bị mấy tu sĩ đang chiến đấu kịch liệt ngay trung tâm quảng trường thu hút rồi.