"Đáng tiếc là luồng hồn phách kia bị nó đánh tan rồi. Chỉ có thể dùng máu thịt của hai tu sĩ Kết Đan này làm phân bón." Lục Huyền có chút tiếc nuối nghĩ thầm.
Đến đây, linh thức của hắn đảo qua bốn phía, sau khi xác định không có tu sĩ nào phát hiện ra động tĩnh bên này, mới mang theo hai bộ thi hài nhanh chóng trở về động phủ.
"Xem như mạng của các ngươi đã đến hồi kết. Các ngươi có chút ngấp nghé đối với linh chủng thất phẩm cũng là chuyện bình thường, nhưng hành động lỗ mãng muốn biến tham niệm thành thực tế của các ngươi lại vượt quá sự nhẫn nại của ta rồi."
"Hơn nữa, nếu như các ngươi đã muốn xông vào động phủ của ta thì có nghĩa là muốn gây bất lợi cho ta, có giữ lại cũng trở thành tai họa mà thôi, còn không bằng làm phân bón cho mảnh ruộng linh điền tà dị, coi như lợi dụng phế vật trồng nên những loại thực vật xanh tươi."
"Nhưng cứ một mực bị người khác rình mò như vậy, cũng khá là khó chịu, vẫn nên giải quyết vấn đề này một lần cho xong đi." Lục Huyền âm thầm suy nghĩ.