Nghe Vạn Trọng nói thế nhưng thanh niên tên Chu Sào này vẫn không hề bị lay động, chỉ lặng lẽ hướng ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía trước.
“Mạc sư huynh, sư đệ sẽ cẩn tuân lời dạy của sư huynh. Chỉ là đã nhiều năm mới trở lại Vân Hư Vực, lúc trước khi Thiên Kiếm Tông di chuyển từng có không ít sư huynh đệ thông qua đại trận truyền tống tiến vào Ly Dương Cảnh này. Chờ sau khi đến Ly Dương Đạo Tông, trong vòng một tháng trước khi Vạn Linh đại hội diễn ra, ta muốn đi hỏi thăm xung quanh một chút, thử xem có thể tìm được bóng dáng của cố nhân hay không.” Cát Phác trầm giọng nói.
Sở dĩ gã tới tham gia Vạn Linh đại hội, ngoại trừ chuyện bản thân có thiên phú dị bẩm được tông môn coi trọng ra thì cũng có liên quan rất lớn với các đệ tử Thiên Kiếm Tông khi trước.
Lúc trước, khi di chuyển từ Thiên Kiếm Tông trở lại Động Huyền Kiếm Tông, vì trong tông môn bọn họ chỉ có ba vị Nguyên Anh Chân Quân, lại đều là Nguyên Anh sơ kỳ nên khả năng bảo vệ đệ tử trong hư không vẫn có hạn. Bởi vậy những vị lão tổ này chỉ có thể đưa phần lớn đệ tử đến Trung Châu, rời xa mảnh đất Đông Hoang đã bị yêu ma triệt để xâm nhập.
Lần này tới đây, nếu tìm được đám đồng môn trước kia, lại cộng thêm thiên phú và tu vi của bọn họ được tán thành, rất có thể bọn họ sẽ được đón trở về Động Huyền Kiếm Tông dưới sự che chở của Hoàn Chân Kiếm Chủ.