“Lưu Thắng Nghiệp, ngươi muốn người khác tôn trọng ngươi trước, đầu tiên phải là người, mà không phải loại súc sinh.”
Vương Thủ Triết vừa dứt lời, liền có một đám trung nông kêu lên: “Là thật, Vương tộc trưởng nói đều là thật.”
Càng ngày càng nhiều người, bắt đầu đi theo quát to lên: “Là thật, Triệu thị Lưu thị phát rồ, không cứu nạn thì cũng thôi đi, lại còn thừa cơ sát nhập, thôn tính cướp đoạt đất đai của mọi người.”
Nông hộ bình dân hò hét, một tiếng một tiếng hội tụ lại với nhau, vang vọng cả đất trời, cuối cùng bọn hắn cũng có con đường phát ra tiếng nói của bản thân, biểu đạt phẫn nộ trong lòng bọn họ.
Không ít thương nhân vân du bốn phương, người qua đường… vừa tới Bình An trấn, đều có chút giật mình, nhao nhao nghi ngờ không thôi, không phải chứ? Vậy mà Lưu thị Triệu thị không biết xấu hổ như thế, lúc sát nhập, thôn tính thổ địa, có cầm mảnh vải che mặt cho đỡ xấu hổ hay không?
Vì loại chuyện này, lại còn có mặt mũi nào tới cửa Vương thị nháo sự?
Nhất thời, cho dù ngay cả khí thế của những tộc nhân gia tướng Lưu thị Triệu thị kia cũng bị áp chế xuống.
Nhất là hai vị tộc trưởng Lưu Thắng Nghiệp và Triệu Tiến Hiền, trực tiếp bị tức đến muốn thổ huyết.
Vốn trong kế hoạch cùng trong tưởng tượng của bọn hắn, hai tộc cùng nhau đến đây trấn áp Vương thị, cho dù Vương thị không quỳ tại chỗ cầu xin tha thứ, chỉ sợ cũng bị dọa đến run lẩy bẩy, không dám đối kháng chính diện.
Mục đích lớn hơn của bọn hắn, vốn là muốn kích động Vương Lung Yên ra, sau đó hai vị lão tổ tự tay lấy luận bàn làm lý do, trấn áp bà ấy. Không có khả năng giết chết tại chỗ, dù sao luật pháp Đại Càn còn ở nơi đó. Thế nhưng khiến nàng càng tổn thương thêm, sớm đi chầu trời mới là ý đồ chính.
Không có Vương Lung Yên, Vương thị chỉ là một con hổ bệnh không có nanh vuốt, muốn nắn muốn bóp thế nào không phải do tùy ý bọn hắn định đoạt sao?
Lại không nghĩ tới Vương Thủ Triết kia, vậy mà gan to bằng trời như thế, hắn không sợ triệt để chọc giận hai nhà Lưu Triệu, ngay cả cơ hội kéo dài hơi tàn cũng không cho bọn hắn sao?
Ngay tại thời điểm Lưu Thắng Nghiệp chuẩn bị dùng ngôn ngữ phản kích, trong lỗ tai lại nghe được lời lão tổ phân phó.
Lúc này hắn sầm mặt lại, đứng ra, ngoan lệ nói: “Vương Thủ Triết, ngươi chỉ là một tiểu bối, ở đây phát ngôn bừa bãi, chẳng lẽ Vương Lung Yên chết rồi sao? Bảo nàng lập tức ra gặp mặt lão tổ chúng ta, giải thích chuyện đánh lén thương nghiệp, nếu không đừng trách hai tộc Lưu Triệu chúng ta không khách khí.”
Những người kia chỉ là bình dân, có kêu to hơn nữa thì có ích lợi gì?
Chẳng lẽ, bọn hắn còn dám cầm liềm đi thẳng về phía thế gia sao? Chờ sau khi triệt để trấn áp Vương thị, những bình dân kia còn không phải từng người đều ngoan ngoãn nghe lời sao.
“Ha ha, quả nhiên nắm đấm lớn, lực lượng đủ.” Vương Thủ Triết vân đạm phong khinh phì cười: “Chỉ dựa vào loại gia tộc phản tặc sài lang như các ngươi, có tư cách gì cầu kiến Lung Yên lão tổ? Như vậy đi, cũng đừng nói Bình An Vương thị ta không có phong độ. Ta cho các ngươi một cơ hội, phàm là tộc nhân hai nhà các ngươi từ bốn mươi tuổi trở xuống, nếu có thể chiến thắng Vương Thủ Triết ta, ta liền mời Lung Yên lão tổ ra.”
“Keng!”
“Ta, Vương Thủ Triết! Năm nay 18 tuổi, địch thủ 40 tuổi trở xuống, ai đến cũng không cự tuyệt.” Vương Thủ Triết rút trường kiếm thép tinh ra, bày ra tư thế chiến đấu, cao giọng quát.
“Xin chỉ giáo!”
Sắc mặt hắn không giận không vui, cầm kiếm đứng ở trên bậc thang, quan sát quần hùng hai nhà Lưu Triệu!
Đáng tiếc những tinh anh trong tộc Lưu thị Triệu thị, lại không có ai dám nhìn thẳng mắt hắn.
Chỉ dựa vào một người một kiếm, lại lần nữa triệt để áp chế khí thế của hai nhà Lưu Triệu xuống.
“Thủ Triết ca ca...” Đôi mắt Liễu Nhược Lôi đều đã sáng rực, nỉ non không thôi: “Là thật anh hùng, chân hào kiệt. Ô ô, tỷ tỷ thật hạnh phúc.”
Liễu Viễn Duệ từ trước đến nay tự cao tự đại, sắc mặt lại hơi trắng bệch, trong lòng trực tiếp oán trách, Thủ Triết huynh à Thủ Triết huynh, huynh đặt mục tiêu cho thế hệ trẻ tuổi không phải có chút cao rồi sao?
Như vậy đích tử trẻ tuổi như bọn hắn, làm sao tự xử?
Kể từ đó, đừng nói Liễu Viễn Duệ hắn gặp áp lực to lớn, ngay cả đích trưởng huynh của hắn Liễu Viễn Huy, chỉ sợ cũng không làm được một bước này nha?
Đúng vào lúc này, sau lưng Vương Thủ Triết nhảy ra một tiểu cô nương chải lấy bím tóc sừng dê, nàng lẻn đến bên cạnh Vương Thủ Triết, cũng quan sát hai nhà Lưu Triệu.
“Muốn khiêu chiến Tứ ca ca, trước tiên đánh bại ta đã.”
“Ta, Vương Lạc Thu! Năm nay mười một tuổi!” Giọng Vương Lạc Thu non nớt mà kiêu ngạo, vang vọng khắp quảng trường: “Huyền Vũ giả mười sáu tuổi trở xuống, ai đến cũng không có cự tuyệt, xin chỉ giáo!”
Không đợi Vương Thủ Triết nói tiếp, Vương Lạc Tĩnh cũng chậm rãi đi tới, vừa đi vừa tỉnh táo nói ra: “Ta, Vương Lạc Tĩnh! Năm nay mười hai tuổi.”
“Huyền Vũ giả mười sáu tuổi trở xuống, ai đến cũng không có cự tuyệt, xin chỉ giáo!”
Trong lòng Vương Thủ Triết ấm áp, hai vị muội muội xuất chiến cũng không nằm trong kế hoạch, loại cảm giác sóng vai cùng người nhà chiến đấu, có người thủ hộ ngươi, cùng nhau gánh vác gánh nặng gia tộc với ngươi, thật tốt!
Hiện trường lặng ngắt như tờ, ánh mắt đều ngưỡng vọng nhìn chăm chú lên ba vị trẻ tuổi Vương thị kia, hảo khí phách, quả nhiên là hảo khí phách.