TRUYỆN FULL

[Dịch] Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta

Chương 186: Cái Này, Chính Là Gia Tộc! (1)

“Ta, Vương Thủ Dũng, nguyện ý cùng Tứ ca gánh vác.”

“Ta, Vương Thủ Liêm, nguyện ý phụng sự phía sau lưng Tứ ca.”

Tộc nhân thế hệ trẻ tuổi Vương thị, từng người từ bên trong chủ trạch đi ra, sắc mặt bọn hắn non nớt, lại đều lộ ra một cỗ dũng khí thẳng tiến không lùi, không sợ sinh tử.

Thủ Dũng, Thủ Liêm.

Có lẽ tạm thời bọn hắn không kinh tài tuyệt diễm bằng Lạc Thu Lạc Tĩnh, thế nhưng lúc này dám đứng ra, đứng chung một chỗ vai sóng vai cùng Vương Thủ Triết, cùng gánh chịu nguy cơ sinh tử tồn vong của gia tộc.

Dũng khí và trách nhiệm như thế, thành tựu tương lai sẽ không kém.

Việc này vẫn chưa xong.

Người trong gia tộc, cả đám đều đứng dậy, ngay cả Vương Thủ Nặc và Vương Lạc Đồng đang làm việc tại hồ Châu Vi cách đó không xa, hiện tại cũng chạy về, đứng ở bên người Vương Thủ Triết.

“Thủ Triết, ta cùng đệ gánh vác.” Tỷ tỷ Vương Lạc Y cũng đứng ở bên cạnh hắn, trong ánh mắt vô cùng kiên định.

“Ca ca, Miểu Miểu giúp ca đánh người xấu.” Vương Lạc Miểu cũng đứng dậy, dùng giọng điệu vô cùng non nớt nói: “Ta, Vương Lạc Miểu, năm nay tám tuổi, mười tuổi trở xuống ai đến cũng không có cự tuyệt, xin chỉ giáo!”

Mặc dù mười tuổi trở xuống này nói rất không có khí thế, nhưng cũng vô cùng phù hợp với tình huống thực tế. Nàng còn đang ở giai đoạn ôn dưỡng kinh lạc thân thể đấy, cũng không thể đi đánh với Huyền Vũ giả nha.

“Ta, Vương Tông Vệ, mặc dù không có tiền đồ, thế nhưng không sợ tử chiến.” Một nam tử trẻ tuổi hai mươi tuổi, chống quải trượng, giật giật đi ra: “Tứ thúc, ngài để cho ta lấy công chuộc tội đi.”

Vương Thủ Triết nhìn Vương Tông Vệ, trái lại thay đổi cách nhìn mấy phần.

“Ta tên Vương Thủ Nghiệp, năm nay mười tuổi! Bọn người xấu các ngươi, một ngày nào đó, các ngươi sẽ nhớ kỹ tên của ta.” Đây là nhi tử của Lục thúc Định Hải, tuổi còn trẻ, lại cực kỳ khí thế.

“Ta tên Vương Tông Xương, năm nay mười ba tuổi! Luyện Khí cảnh tầng 2, người đồng lứa ai đến cũng không sợ, xin chỉ giáo!” Thứ tử của đại ca Thủ Tín, năm nay gần mười ba tuổi, tu vi liền đuổi theo sát ca ca Vương Tông Vệ.

“Ta tên Vương Ly Uyển, năm nay chín tuổi, vừa mới tu luyện, người đồng lứa ai đến cũng không sợ, xin chỉ giáo.” Thứ nữ của đại ca Thủ Tín, đứa nhỏ này luôn ngoan ngoãn, lại cũng đứng ra.

“Ta tên Vương Tông Thịnh, năm nay bảy tuổi. Các ngươi đều chờ đó cho ta!” Đây là nhi tử của nhị ca Thủ Nghĩa, vừa đo ra tư chất hạ phẩm Ất đẳng.

Cuối cùng, một giọng nói của tiểu nữ hài nãi thanh nãi khí vang lên.

“Ta tên Vương Lạc Lam, năm nay năm tuổi! Ta không cho phép các ngươi khi dễ Tứ ca ca ta.” Đây là tiểu nữ nhi của Lục thúc Định Hải, nữ oa nhỏ nhất chữ lót Lạc, đứng hàng lão bát, ngay cả tư chất cũng còn chưa có khảo thí đâu.

Từng tộc nhân một, thậm chí là đứa bé đều không sợ hãi chút nào đứng dậy.

Sau đó, chính là một ít trưởng bối, nữ quyến trong gia tộc, đều nhao nhao đứng ở sau lưng Vương Thủ Triết. Gia đinh, gia nô nhao nhao xuất hiện, mặc dù bọn hắn sợ hãi, nhưng vẫn kiên định không thay đổi đứng tại sau lưng Vương Thủ Triết.

Dường như có từng sợi dây thừng vô hình, gắn kết mỗi người với nhau, ngưng tụ thành một cỗ thống nhất, tạo thành một chỉnh thể.

Bình An Vương thị!

Tiên tổ Trụ Hiên lão tổ, cầm lệnh khai thác xuôi nam, chém yêu trừ quái, mở mang bờ cõi, đặt vững cơ nghiệp gia tộc.

Tiên tổ vinh quang, mỗi người đều ghi tạc trong lòng, đây chính là tín ngưỡng.

Vì sao một thế gia có thể đoàn kết lại với nhau?

Đó là bởi vì có căn!

Đây mới là căn cơ, nội tình chân chính của một gia tộc.

Gia tộc đặt nền móng, tiên tổ vinh quang, huyết mạch tương dung, thủ hộ lẫn nhau, trưởng bối truyền thừa, đều để các tộc nhân ngưng tụ lại với nhau.

Nội tâm Vương Thủ Triết ấm áp đồng thời cũng mang đến đả kích mạnh mẽ và rung động cho đám người ở hiện trường. Tộc nhân Vương thị, tại thời khắc mấu chốt lại đoàn kết huyết tính đến nước này?

Đây là biết bao sức mạnh?

Nhất là tộc nhân hai nhà Lưu Triệu, tức thì bị rung động. So với nội bộ Vương thị đoàn kết, trong lúc đó tộc nhân của bọn hắn... Giống như cũng không có lực ngưng tụ như vậy, trái lại tràn đầy minh tranh ám đấu, tính toán lẫn nhau.

Vì sao?

Đây rốt cuộc là vì sao?

Quần chúng vây xem dần dần tập hợp càng ngày càng nhiều, nhân số ẩn ẩn đột phá ngàn người, đang lặng ngắt như tờ đồng thời dường như trong lòng đang sinh sôi một cỗ cảm xúc không hiểu.

“Ôi! Đây mới thật sự là Huyền Vũ thế gia, đây mới thật sự là một gia tộc cao quý.” Tán tu nào đó thấp giọng nỉ non, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sùng bái.

“Nếu như lão phu không có nhìn lầm, chờ Vương thị sống qua một kiếp này, sợ là sẽ nhất phi trùng thiên.” Một lão giả râu ria hoa râm nói.

“Có điều, trước mắt hai nhà Lưu Triệu phải càng thêm cường đại.” Có người lo lắng nói: “Dù sao thế đạo này chung quy là nắm đấm ai lớn, thì người đó có quyền nói đạo lý.”

Lời bàn tán theo thời gian dần qua vang lên.

Thế nhưng lần này, dường như là tất cả dư luận đều đảo hướng về một phía, đứng ở trên lập trường của Vương thị.

Ngay cả những người có ý khác kia, lúc này cũng không dám mang tiết tấu lung tung, sợ bị quần chúng phẫn nộ cùng nhau tiến lên đánh chết.

“Lưu Thắng Nghiệp, Triệu Tiến Hiền.” Vương Thủ Triết cầm trường kiếm trong tay, cao giọng nói: “Đây cũng là địa phương không giống giữa Bình An Vương thị chúng ta và những gia tộc phản tặc các ngươi. Có lẽ các ngươi có thể dựa vào mưu mô nham hiểm, phách lối được nhất thời, thế nhưng cuối cùng hung hăng ngang ngược không được một thế. Vẫn là câu nói kia, muốn bái kiến Lung Yên lão tổ, trước tiên qua một cửa này của ta.”