Vương Lạc Miểu bị chọc vào điểm yếu của mình, lập tức bật khóc: "Ca ca xấu xa, ca ca tồi tệ, bắt nạt người khác. Chẳng trách đại nha đầu nói huynh là đại hư đốn, đại ma vương đáng sợ."
Ha ha.
Đại nha đầu thực sự không tiếc công sức để tuyên truyền danh tiếng của hắn. Khuếch tán theo món cá khô của nàng, “tai tiếng” của hắn cũng lan ra mọi ngõ ngách.
Lúc này, Vương Thủ Triết uống rượu Linh quả, ăn Linh nhục, bình tĩnh nói: "Nếu đại nương muốn chấn chỉnh phong này, phải chú ý trấn áp ngọn nguồn và đồng thời cắt đứt con đường truyền bá. Còn phải chuẩn bị một số kiệt tác thiên cổ xuất sắc được lưu truyền, để cho con cháu trong nhà xem qua những tác phẩm bất hủ của cổ nhân. Ta thấy kiệt tác cổ 《Đông Trấn Thiên Các Ký》 khá hay, lời văn trau chuốt hoa mỹ trác tuyệt, còn có khí thế thôn sơn hà. Cho Lạc Miểu muội muội đọc thuộc lòng chép lại, tích lũy văn hóa là tốt nhất."
"Hả?" Vương Lạc Miểu ngừng khóc, trợn to mắt, cái quỷ gì thế? Ta còn chưa bao giờ nghe nói về cuốn sách nát đó... Vương Thủ Triết, huynh đang trả thù, trả thù!
"Chuyện này?" Công Tôn Huệ nhất thời có chút không rõ: "Sách nổi tiếng này tốt thì tốt, nhưng văn phong cổ quá nồng đậm, văn tự tối nghĩa và bí ẩn, ngay cả nương đọc cũng khó hiểu. E rằng Lạc Miểu muội muội của con sẽ không chịu được?"
"Hu hu, vẫn là mẫu thân tốt, con biết rằng người yêu thương con." Vương Lạc Miểu vui vẻ cười, cái gì mà Thiên Các Ký nát bét, văn phong cổ nồng đậm, văn tự tối nghĩa, bản tiểu thư không có hứng thú chút nào.
Gần đây lưu truyền bản sao 《Sư huynh bá đạo sư muội xinh đẹp》 hay lắm, câu chuyện thăng trầm, uyển chuyển thê mĩ.
"Không sao đâu. Lạc Miểu muội muội thông minh từ nhỏ, nào có phải là một nữ hài của gia đình bình thường?" Vương Thủ Triết cười nhạt, "cưng chiều" nhìn muội muội: "Lúc đầu học thuộc lòng và chép lại có hơi khó, nhưng có câu nói có công mài sắt có ngày nên kim, một lần không được thì hai lần, nếu còn không được thì trăm lần, chép đi chép lại sẽ thông suốt."
"Hù dọa ai đấy?"
Còn phải chép nó hàng trăm lần, chép đi chép lại sẽ thông suốt là cái quái gì?
Vương Lạc Miểu rùng mình dữ dội, nhìn mẫu thân dịu dàng và xinh đẹp của mình. Trái tim hoảng loạn lại lắng xuống, ừm ừm, ta ngoan như vậy, mẫu thân rất thương ta, chắc chắn sẽ không...
"Những lời của Triết nhi rất có lý, Lạc Miểu muội muội của con đã sớm thông minh hơn người, nhưng khi làm bài tập nó lại không kiên nhẫn, thường chưa làm đến nơi đến chốn đã bỏ cuộc." Vẻ mặt của Công Tôn Huệ ngưng trọng và nghiêm túc: "Phải mài thật kỹ thì nó mới hiểu được đạo lý tại sao sắt trở thành kim và nước chảy đá mòn."
"Oa." Vương Lạc Miểu bật khóc, khóc rất thương tâm và bi thương.
Vương Lạc Y ở một bên nhìn Vương Lạc Miểu, sau đó nhìn Vương Thủ Triết, người đang có vẻ mặt "cưng chiều" nhìn về phía Lạc Miểu muội muội, trong lòng không khỏi co giật.
Chẳng trách khi đại nha đầu nhắc đến hai từ Tứ thúc, khuôn mặt của nàng ấy trở nên tái mét và cơ thể run rẩy, không thể đứng yên.
Vào lúc này, nàng cảm thấy rất may mắn vì nàng là tỷ tỷ của Vương Thủ Triết, không phải muội muội hay điệt nữ, nếu không, chẳng phải nàng sẽ chìm trong bóng tối và sợ hãi sao?
Đại nương Công Tôn Huệ xuất thân là đích nữ của một thế gia, tất nhiên bà ấy sẽ không không có nguyên tắc mà nuông chiều Vương Lạc Miểu.
Quăng nàng sang một bên để nàng tức giận.
Sau đó ăn uống vui vẻ cùng hai tỷ đệ Vương Lạc Y và Vương Thủ Triết, họ nói chuyện và cười đùa rất hòa thuận với nhau.
"Đại nương, đây là bụng của Thiết Bối Man Trư, được nấu chín tới đúng lửa, béo không ngậy, mềm dẻo không nhão, trong miệng tan ra, người nếm thử đi." Vương Thủ Triết cầm đũa gắp một miếng thịt ngon cho Công Tôn Huệ, sau đó còn giới thiệu cảm nhận một cách sinh động.
"Ừng ực." Vương Lạc Miểu, người đang bực tức ở một bên càu nhàu và nuốt nước bọt.
"Tỷ tỷ, món thăn lợn xào này là tỷ tự tay nấu sao?" Vương Thủ Triết vừa ăn vừa khen ngợi: "Kiểm soát lửa này thực sự dày công tôi luyện, tươi non sướng miệng, như thể đang nếm một món ngon thần tiên vậy."
"Đệ ăn đi, sao mà lắm lời như vậy?" Vương Lạc Y tức giận lườm hắn, sau đó thông cảm liếc nhìn Vương Lạc Miểu, nước miếng của tiểu cô nương sắp chảy ra luôn rồi.
"Ca ca, Miểu Miểu cũng muốn ăn." Cuối cùng Vương Lạc Miểu cũng không chịu được nữa, kêu lên và nhào về phía bàn ăn.
Thật đáng tiếc, đầu của nàng bị Vương Thủ Triết dùng ngón tay giữ lại, cười híp mắt nói: "Gọi ca ca tốt, nếu không sẽ không được ăn."
"Ca ca tốt." Cuối cùng Vương Lạc Miểu không thể cưỡng lại sự cám dỗ của thức ăn, hoàn toàn đầu hàng.
Lúc này Vương Thủ Triết mới cười, bế nàng lên ghế, cho nàng ăn thịt và rau. Tiểu cô nương đói quá rồi nên ăn như hổ đói, bữa cơm này miễn bàn ăn ngon như thế nào.
Sau khi ăn uống no nê, cả nhà uống trà và nói chuyện một lúc.
Vào buổi tối, khi Vương Thủ Triết đi về, gã sai vặt Vương Quý khiêng về rất nhiều thứ, bao gồm thịt, quần áo, giày và tất.
Ngày thường Vương Lạc Y khá nhàn nhã, gần đây cửa lớn không ra cửa trong cũng không bước vào, rảnh rỗi không có việc gì làm nên may rất nhiều quần áo cho hắn. Cùng lúc Vương Thủ Triết mỉm cười nhận lấy, hắn lại yêu cầu Vương Lạc Y tu luyện chăm chỉ.
Thậm chí là hắn còn yêu cầu Công Tôn Huệ phải chăm chỉ tu luyện, không nên trì hoãn tu vi.
Đêm đó.
Vương Thủ Triết ngồi xếp bằng trong phòng và bước vào chế độ tu luyện.
Tu luyện 《Huyền Nguyên quyết》mỗi ngày là một bài tập không thể thiếu. Con đường dẫn đến Linh Đài cảnh luôn phải đi từng bước một, không có chỗ cho sự lười biếng.
Chỉ là tu luyện của ngày hôm nay khác với mọi khi.