TRUYỆN FULL

[Dịch] Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta

Chương 131: Lạc Miểu! Đến Đi, Làm Tổn Thương Nhau (2)

Nói cách khác, gần như là không thể đơn độc đối đầu với nó, nếu thua thì mất mạng, nếu thắng thì cũng có thể mình sẽ bị tàn phế một nửa.

Hung thú trên cạn thường giỏi chiến đấu trong môi trường hoang dã, chúng rất đáng sợ. Dùng lời ở trên địa cầu để mà nói thì Thiết Bối Man Trư đó giống như một cỗ xe tăng hung hãn, da dày sần sùi, cực kỳ khó đối phó.

Nhân loại muốn săn được những con hung thú này, bên cạnh vũ lực cần thiết, còn phải tính đến chiến lược và cạm bẫy. Việc đánh bắt Linh ngư ở trên sông của đội tàu Vương thị cũng đòi hỏi phải có chiến lược và kỹ xảo.

"Tỷ tỷ à, cái này của tỷ là một loại tửu Linh quả ngon, lại còn có hung thú nhị giai đỉnh cấp." Vương Thủ Triết cảm thấy hơi kỳ lạ nói: "Tỷ lấy mấy cái này ở đâu vậy? Chẳng lẽ là tỷ tỷ đã phát tiền của phi nghĩa."

Khuôn mặt xinh đẹp của Vương Lạc Y hơi ửng hồng, thấp giọng nói: "Đều là của Trần Phương Kiệt phái gia tướng mang tới, để chúng ta nếm thử. Nói rằng đội tàu của họ đã cập bến ở vùng hoang vu bên kia sông và phát hiện ra một con Thiết Bối Man Trư lạc đàn. Quân Diệu lão tổ của Trần thị đã dẫn đầu quả quyết xuất kích và săn bắt con Thiết Bối Man Trư đó."

Thiết Bối Man Trư lạc đàn?

Vẻ mặt của Vương Thủ Triết tràn đầy ngưỡng mộ, đây là thứ tốt để bổ sung khí huyết, con Thiết Bối Man Trư này còn quý hơn nhiều so với con Tiễn Kỳ ở biển Đông Hải mà hắn đã bắt giết. Mặc dù con hung ngư đó cũng là nhị giai, nhưng nó còn lâu mới đạt đến nhị giai đỉnh cấp.

Tuy nhiên, nếu một con hung thú nhị giai đỉnh cấp thực sự xuất hiện gần đó, đối với Vương thị mà nói thì chắc chắn sẽ là một thảm họa. Nếu lão tổ nhà mình không thể hành động tùy ý, muốn săn lùng nó, sợ rằng sẽ có rất nhiều thương vong.

Ngưỡng mộ người ta có lão tổ có thể dẫn đội đi đánh dã.

May mắn thay, hiện tại Lung Yên lão tổ nhà mình đang chuyển hóa khí Âm Sát và tích cực trị liệu. Một khi bà ấy bình phục chấn thương, tổng hợp sức chiến đấu, e rằng bà ấy không phải là người mà Quân Diệu lão tổ có thể so sánh.

"Keng keng keng keng."

Tiếng gõ bát thanh thúy vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Vương Thủ Triết.

"Vương Thủ Triết, ca ca thân yêu của ta." Vương Lạc Miểu ở một bên gõ bát và nói: "Huynh nghe đi, nghe xem Trần Phương Kiệt nhà người ta đã làm thế nào? Còn chưa thành thân đâu, đã nghĩ đưa cái này cái kia tới lấy lòng nương tử tương lai. Ta nói cho huynh biết này, chuyện tình cảm ấy à, đó là nhân lúc còn chưa qua cửa thì phải bồi dưỡng tình cảm trước đi. Huynh đừng có mà lạnh nhạt với Nhược Lam tẩu tẩu của chúng ta."

Vương Thủ Triết dở khóc dở cười, nhéo má nàng: "Muội cái đứa tiểu nữ hài này thì biết cái gì chứ, Liễu thị cường đại hơn nhà chúng ta nhiều, muốn cái gì mà chẳng có chứ? Còn nữa, lúc ăn cơm không được gõ bát." Trần Phương Kiệt tặng lễ vật cho tỷ tỷ, kết quả tiểu nha đầu này châm lửa thiêu đến đầu của hắn.

"Miểu Miểu, ca ca của muội nói đúng, không được phép gõ bát. Nhưng Thủ Triết à, lời Miểu Miểu nói cũng có lý." Công Tôn Huệ lên tiếng: "Tuy rằng con và thiên kim của Liễu thị chưa thành thân mà lén lút gặp mặt nói chuyện riêng, ít nhiều về lễ nghi cũng có chút không hợp. Nhưng sớm muộn gì thì Nhược Lam cũng sẽ là nàng dâu của Vương thị, không phải con vừa săn được một con Linh ngư nhị giai sao? Hãy chọn những phần tốt nhất, phái nữ gia tướng đưa nó qua đó."

"Vâng, đại nương." Mặc dù Vương Thủ Triết cảm thấy điều đó là không cần thiết, nhưng vẫn làm theo những gì bà ấy đã nói.

"Tốt nhất là tự mình viết một bức thư để vào trong đó." Hai mắt của Vương Lạc Miểu sáng lên, ở bên cạnh đưa ra chủ ý: "Vừa hay thể hiện tâm ý với Nhược Lam tẩu tẩu."

"Không được nói linh tinh. Còn nữa, người ta còn chưa qua cửa, đừng có mà gọi tẩu tẩu lung tung." Vương Thủ Triết thưởng cho nàng một chút bạo lực nho nhỏ: "Có phải gần đây muội đọc truyện linh tinh và vớ vẩn gì không? Ta nói cho muội biết, ở tuổi của muội phải ngoan ngoãn ôn dưỡng thân thể cho ta, đặt nền móng, làm nhiều bài tập chính kinh, học toán thuật cơ bản."

Vương Thủ Triết cũng biết, tiểu cô nương trong nhà thích nhất đọc mấy cuốn sách linh tinh, chúng đều là những thứ về tình yêu. Hầu hết các nam hài tử thích xem những câu chuyện anh hùng mạo hiểm về chiến đấu và giết chóc.

Đây đều là những cuốn sách nhỏ, sẽ được lưu hành riêng giữa các huynh đệ tỷ muội trong các đại gia tộc. Tuy Vương Lạc Miểu mới 8 tuổi, nhưng những hài tử huyết mạch của thế gia Huyền Vũ đều đã sớm được khai sáng, những hài tử thông minh hơn đã thành thạo rất nhiều văn tự khi mới 8 tuổi.

"Oa." Vương Lạc Miểu lập tức bật khóc: "Mẫu thân, ca ca bắt nạt con."

"Ca ca của con giáo huấn đúng." Công Tôn Huệ cũng trở nên nghiêm túc: "Ở tuổi của con không nên đọc những thứ hoang đường đó, sau khi quay về đưa hết cho mẫu thân. Hơn nữa, loại gia phong này phải chỉnh đốn tử tế."

"Mẫu thân, con sai rồi." Trong lúc Vương Lạc Miểu cầu xin tha thứ, nàng còn lén lút liếc nhìn Vương Thủ Triết, hận đến mức ngứa răng.

"Đại nương à, bây giờ đám tiểu nữ hài này đều thông minh rất sớm, không thể xem thường tụi nó. Miểu Miểu lại là một nữ hài thông minh và nhạy bén, nên phải giấu thật kỹ." Vương Thủ Triết lập tức nghiêm nghị nói: "Cái gì mà ở dưới nệm, trên xà nhà, dưới bàn sách, phàm là nơi bí mật ngóc ngách đều phải lục tung. Đúng rồi, đến cả phòng thị nữ hầu hạ sinh hoạt thường ngày của nàng cũng không thể bỏ qua!"

"Lời nói của Triết nhi có lý." Vẻ mặt của Công Tôn Huệ ngưng trọng thể hiện sự đồng ý.

"Oa!"