Tấn Vương vừa dứt lời, Lâu Ước lập tức lùi lại một bước: "Vương gia quở trách rất phải, khiến hạ thần bừng tỉnh. Trị quốc lấy lễ, tu đạo lấy kính, khinh suất bàn luận đã là không phải, vô tri vọng ngôn lại càng thất lễ. Hạ thần vì muốn bênh vực Thừa tướng, nhất thời kích động nói năng thất thố, mong Thiên Sư lượng thứ!"
Những kẻ Đế Đảng này luôn là vậy, những năm gần đây lại càng quá đáng.
Luôn tự nói tự nghe, tự dựng đài tự hát. Thiên hạ Cảnh Quốc này, lẽ nào chỉ độc mang họ Cơ?
Dư Tỉ cười khẩy một tiếng: “Tấn Vương, không cần nói thay ta!”
“Để người ta nói không làm mất nước, không cho người ta nói, mới có nguy cơ nước mất nhà tan. Không hề có chuyện dĩ hạ phạm thượng, đây là điện nghị sự của Đại Cảnh đế quốc, trời cao chẳng tính là cao, có lý thì tiếng nói có thể át trời!”