Nay ngẫm lại, mỗi lần đến Vân Quốc, dường như đều lén la lén lút.
Ban đầu lo Trang Cao Tiện phát hiện ra ta còn có một muội muội, mà muội muội ấy lại ẩn thân ở Lăng Tiêu Các. Về sau lại lo một lão nam nhân nào đó chẳng trọng võ đức, thường lấy lớn hiếp nhỏ, thích vận bạch y ra vẻ trẻ trung, lo rằng đang nói chuyện phiếm lại bị đá cho một cước từ đâu bay tới.
Gặp Diệp Thanh Vũ một lần, cứ như gian tế tương kiến.
Ở nơi thanh tịnh, chốn an bình này, mà luôn phải nơm nớp lo sợ, thật kích thích – à không, thật khó xử!
Làm huynh trưởng muốn gặp muội muội của mình, còn phải xin phép trước! Biết nói lý lẽ với ai đây?