Khương Vọng lắc đầu: "Khương mỗ kiến thức nông cạn, quả thật không tường tận, Trần Quốc Chủ có gì muốn chỉ dạy ta?"
"Quân thượng là bậc anh hùng trong thiên hạ. Trần Quốc là nước nhỏ bé, đất đai chật hẹp, sao lọt được vào tai quân thượng!" Trần Quốc Chủ vừa nói, thần sắc dần trở nên hào hùng: "Nhưng nơi đây cũng là nơi hàng triệu thần dân Trần quốc sinh trưởng, là quê hương mà bao đời quân thần Trần quốc đã phấn đấu vì nó. Là mảnh đất mà trẫm, vị hoàng đế bất tài này, phải bảo vệ cả đời."
"Đúng vậy, người có nhà, người có nước. Mỗi người đều có những thứ mình trân quý, đều có những người và sự việc mình yêu thương. Mà nhân ma lại coi thường, khinh rẻ, tàn ngược chúng!" Khương Vọng thản nhiên nói: "Đây chính là nguyên nhân bản các muốn diệt sạch nhân ma."
Trần Quốc Chủ không nói đến nhân ma, chỉ nói về Trần Quốc: "Trần Quốc phía bắc giáp Lê quốc, phía nam giáp Ung quốc, phía tây là Uyển quốc, Lạc quốc, phía đông là Tiều Quốc. Lê, Ung đều là hổ sói, Lạc, Tiều cũng là rắn độc! Trần Quốc suy yếu nhiều năm, quốc dân hiền lành, chỉ đủ tự cung tự cấp. Phía nam phía bắc không thể chống đỡ, phía đông phía tây khó bề tự yên."
Khương Vọng nhìn y, chờ đợi những lời tiếp theo.