Một bát cơm được bưng lên.
Lý Lão thái quân đích thân đưa đũa cho hắn: "Đã đến rồi thì trước hết dùng bữa đi. Ăn no rồi hãy tính chuyện tiền đồ."
Bà dừng một chút, lại nói: "Vò sành khó tránh vỡ bên giếng, tướng quân khó tránh tử trận sa trường. Ngươi không cần lo lắng ta không chấp nhận được. Năm xưa khi tổ phụ của hắn qua đời, cũng đột ngột như vậy – lúc ấy Chính Ngôn còn trong bụng ta."
"Chỉ là quá đột ngột." Khương Vọng nói: "Đây không phải chuyện có thể đoán trước. Ta chưa từng nghĩ tới chuyện này. Không biết phải chấp nhận thế nào."
Cuối cùng hắn chỉ có thể lặp lại: "Quá đột ngột."