Tả Quang Thù phất tay cho thị nữ lui ra, đem một chén trà đặt ở trước mặt Khương Vọng, cũng ngồi xuống vị trí bên cạnh.
Hoài Quốc Công ở vị trí chủ tọa, có chút mệt mỏi xoa trán: “Trước khi Tống Chân Quân bắt được Lục Sương Hà, Nhậm Thu Ly, còn không thể nói đây là kết quả cuối cùng. Nhưng Thiên Kiêu đã gãy, bị quỷ triều cuốn ra khỏi Vẫn Tiên Lâm, rơi xuống Binh Khư——như vậy chuyện này mới bị chúng ta biết được. Chân linh Đấu Chiêu lưu lại trên đao, cũng đã tịch diệt.”
Người kiêu cuồng vô kỵ như Đấu Chiêu, chưa đến lúc thân tử thì không thể nào bỏ đao, bởi vì buông đao là tương đương với việc từ bỏ chiến đấu. Đấu Chiêu vĩnh viễn sẽ không từ bỏ chiến đấu.
Khi xưa ở biên hoang thăm dò cực hạn, bị hai tôn chân ma truy kích, mất tay mất chân cũng không làm mất đao của hắn.
Tả Hiêu nói còn chưa thể nhận định đây là kết quả cuối cùng, nhưng Sở Quốc đều đã để Chung Ly Viêm đi thay thế vị trí Thái Hư Các viên, cho thấy trong lòng mọi người đều đã có phán đoán.