Cách Phi gầy trơ xương, tựa lưng vào gốc Bão Tiết Thụ cao lớn, vui vẻ nghịch những ngón tay.
Hắn thờ ơ, mặc kệ quân vương của hắn đi qua.
Sân viện vừa được quét dọn, lại có lá mới rơi. Chúng vô lễ rơi trên mái tóc vừa chải chuốt của hắn.
Hắn ngẩng đầu, nhắm một mắt, chụm hai tay, cuộn thành một lỗ. Con mắt phải mở to liền xuyên qua lỗ nhỏ ấy, ngắm nhìn ánh sáng trời. Hắn thường chơi trò này, ngắm mây cuộn mây tan, mặt trời lặn trăng lên, chẳng biết chán.
Sợi xích sắt nặng nề kia khóa chặt phạm vi hoạt động của hắn.