"Rất tốt!" Khương Vọng đáp.
Tống Hoài liếc hắn một cái: "... Ngươi thấy Ngũ Chiếu Xương thế nào?"
"An Quốc Công há phải là người ta có tư cách đánh giá." Khương Vọng không nhịn được: "Ngài... có chuyện gì sao?"
"Ta không thể nhìn ngươi tu luyện trước mặt ta." Tống Hoài biểu lộ nghiêm túc: "Đồ đệ của ta lỡ mất năm năm, ta cũng phải làm lỡ của ngươi một chút."
Khương Vọng nhìn lão một lúc, không chắc lão đang nghiêm túc hay chỉ đùa. Cuối cùng, hắn vẫn tỏ ra tôn trọng người già: "Vậy ta sẽ tu luyện phía sau lưng ngài, ngài đừng quay đầu lại, như vậy không tính là trước mặt ngài."