"Chà!" Giọng Bạch Truật mang chút kinh ngạc cố ý: "Xem ra ngươi muốn trong sạch giết chết bọn ta."
Khương Vọng nhìn hắn: "Thật ra trong sạch hay không không quan trọng, giết chết các ngươi mới quan trọng. Ta chỉ không muốn để lại điều tiếng, không muốn cho bất kỳ ai có lý do can thiệp."
"Rất tốt, thấy ngươi thành thật như vậy, lại hận bọn ta đến thế, ta cuối cùng cũng có thể yên tâm, đón ngày chết của ngươi!" Bán Hạ hướng về phía trời cao chắp tay, dõng dạc: "Hoàng Thiên tại thượng, chư phương chứng giám! Vì đại cục nhân tộc, bọn ta đã nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, nay không thể nhịn được nữa, bất đắc dĩ đánh cược mạng vào cuộc, ước đấu sinh tử——"
Hắn dựng thẳng bàn tay trái, dùng ngón trỏ của tay phải làm đao, chầm chậm rạch lòng bàn tay, khiến máu tươi chảy tràn.
Chân huyết, cảm triệu thiên địa.