Trong lòng có rất nhiều vấn đề, nhưng Khương Vọng mở miệng, chỉ nói: "Thì ra là thế!"
Màn mưa khiến dung mạo Hô Diên Kính Huyền ẩn hiện, y nói trong tiếng nước tí tách rõ ràng: "Vừa rồi đã xác nhận, chuyện Cố Sư Nghĩa miêu tả quả thực tồn tại. Cho nên hắn quả thực vì mấy người bình thường của Trịnh Quốc mà tới tìm ta? Khương Vọng, ngươi thấy thế nào?"
Khương Vọng đáp: "Việc xảy ra đều có nguyên do, làm việc gì cũng phải có đạo lý. Hô Diên đại nhân chưởng quản Vũ Nha, phi tuần thiên hạ, hẳn là lười so đo với hắn."
Hô Diên Kính Huyền trầm ngâm: "Cho nên ngươi có thể lý giải sự tồn tại của loại người như Cố Sư Nghĩa, có thể lý giải loại hành vi này?"
Khương Vọng đứng trong ánh sáng, bị ánh sáng xét nét -- thiên quang và mục quang.