Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Không, không phải ngươi không bằng hắn.” Hàn Húc nói: “Tiết Minh Nghĩa ngươi bảy tuổi học võ, mười ba danh truyền cả huyện, mười lăm tung hoành một phủ, mười bảy Thanh Văn cả nước, hai mươi tuổi đời tranh giết cự kiêu, tuổi còn trẻ đã đứng ở trên chiến trường chứng minh bản thân, là hầu quốc trẻ tuổi nhất Đại Ung ta! Sao mà không phải là thiên chi kiêu tử, sao không thể tranh vượt Long môn được?”’
Hắn ta thở dài: “Là Ung quốc đã phụ ngươi, trước đây Ung quốc không cho ngươi cơ hội. Để ngươi bỏ lỡ thời gian thích hợp!”
Tiết Minh Nghĩa cúi thấp đầu, cố hết sức che giấu giọng nói không được bình tĩnh của mình: “Đạo thiên hạ, duy ở tự cầu. Thần không đủ tài năng, chưa từng oán trách quốc gia.”
Hàn Húc phất phất tay: “Nếu trời chỉ cao sáu thước, nam nhi bảy thước sao có thể thẳng sống lưng? Nếu như gió mạnh phá hoại, cây đẹp há có thể ngẩng đầu được?”