Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Không phiền phí tâm!” Trang Cao Tiện nhẹ nhàng phủi tay áo một cái: “Trẫm tại vị hai mươi năm, đánh Ung, bại Mạch, nhiếp Thành… mở rộng đất đai lãnh thổ trong tay phụ tử Hàn gia ngươi. Địa vị trong số các nước phụ thuộc Đạo cũng là một đường thăng tiến. Hơn nữa còn rất được Ngọc Kinh Sơn tán thưởng, nhiều lần được nhận Đạo thư. Tương lai Trang quốc thế nào, nhìn thoáng qua là biết. Kế hoạch cẩm tú lớn lao, đã có phần thành công. Còn Hàn Húc ngươi, lên ngôi trăm năm, tầm thường thế nào? Tiền Tấn Hoa cái gì cũng có thể giao dịch được, ngươi có từng nghĩ đến mình được định giá bao nhiêu không?”
“Ung quốc và Mặc gia là chân thành hợp tác, tín nhiệm lẫn nhau, không phải là mối quan hệ mà một kẻ như ngươi có thể châm ngòi. Những suy nghĩ về tương lai, nhiệt tình về lý tưởng của Trẫm và Cự Tử Mặc gia là thứ cái mà hạng người ích kỷ tư lợi như ngươi không thể nào tưởng tượng ra được.” Hàn Húc áp chế thương thế, từ từ nói: “Lùi lại một vạn bước mà nói, chỉ cần có lợi cho Ung quốc, có lợi cho bách tính Ung quốc thì trẫm nguyện ý định giá! Còn ngươi? Ngươi có nguyện ý vì quốc gia của ngươi không, đã làm đến trình độ nào rồi?”
“Mấy lời chính nghĩa thế này, ai không nói ra được? Ngươi tưởng mình hay ho lắm sao!” Trang Cao Tiện cất tiếng cười ha ha: “Trẫm tiếp nhận sự nghiệp của tổ tiên, nắm chí nguyện vạn thừa. Từ khi nhận được ngôi vị tới nay, thức khuya dậy sớm, thiện chính yêu dân, đã đẩy Trang quốc lên đến độ cao trước nay chưa từng có, còn đang tiếp tục tiến lên. Vì sự nghiệp vĩ đại của Trang quốc, Trẫm nào tiếc gì!”
“Những gì ngươi không tiếc đều là đều từ người khác. Thứ mà ngươi tiếc, cũng chỉ vì tư lợi của chính mình.” Hàn Húc khẽ lắc đầu: “Trang Cao Tiện, đừng nên tự lừa dối mình.”