Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hí Mệnh vừa đi, Tịnh Lễ vẫn luôn nhìn chằm chằm ngời cửa đã lon ton chạy vào cáo trạng: “Ta không thích người này.” Hắn ta nói rất nghiêm túc.
“Được.” Khương Vọng thuận miệng dỗ dành: “Ngươi không thích thì ta cũng không thích.”
“Không phải ta xấu tính.” Tịnh Lễ thân là sư huynh, không thể để sư đệ cảm thấy mình tính tình hẹp hòi, nghiêm túc giải thích vì sao hắn ta không thích cái tên Hí Mệnh này: “Ở Phù Lục, hắn không thi triển toàn lực, trong lúc tất cả chúng ta đều đang liều mạng, hắn lại có điều giữ mình. Ta cảm giác được hắn có sức mạnh lớn hơn, nhưng cuối cùng vẫn không thể hiện ra. Một đao của Ác Quỷ Thiên Đạo lúc đó suýt nữa chém chết hắn là do chính hắn không thành thật mới dẫn tới cục diện như vậy. Còn muốn đệ mạo hiểm đi cứu hắn.”
Khương Vọng lắc đầu: “Sống chết trước mắt còn muốn ẩn giấu thực lực, ta không biết nên nói hắn tự tin hay là nói hắn ngu xuẩn… Nhưng nghĩ lại thì hắn cũng không phải kẻ ngu, có lẽ là có lý do nào đó! Hoặc là hắn đang lấy mạng ra đùa [1]?”