Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Thật đáng tiếc." Nguyễn Tù lắc đầu: "Hệ thống tu hành đồ đằng cũng không phải là một hệ thống tu hành bình thường, không có cách nào phổ biến trong hiện thế. Người ở nơi này tu hành cũng cần "khai mạch", nói chính xác hơn, bọn họ gọi nó là "Điểm thanh"."
"Bản chất của nghi thức Điểm Thanh là mở ra một phần quyền hạn từ thế giới bản nguyên, ban cho thụ thanh giả, bởi vậy thụ thanh giả mới có thể điều động thứ gọi là lực lượng bản nguyên đồ đằng. Rồi mới thông qua tu luyện để phát triển quyền hạn, thăng cấp khả năng vận dụng lực lượng... Nhưng trên bản chất nó vẫn chỉ là một nhân vật cầm chìa khóa đi mở cửa chứ không phải là chủ nhân chân chính của bảo khố."
"Sẽ có vài thiên tài hiếm thấy, dựa vào một cái chìa khóa cũng có thể chân chính khống chế sức mạnh của bảo khố, ví dụ như Khánh Hỏa Trúc Thư kia. Nhưng đây là tình huống rất hiếm gặp, loại thiên tài này so với người có đạo mạch trời sinh còn hiếm thấy hơn rất nhiều, không thể mang tính đại biểu."
"Hơn nữa, cho dù là ở thế giới Phù Lục thì quyền hạn chìa khoá này cũng không thể cho quá nhiều người. Quá nhiều người đòi hỏi sức mạnh từ bảo khố thì cánh cửa tự nhiên sẽ trở nên hỗn loạn. Ngươi cũng thấy, siêu phàm giả ở Phù Lục cũng chỉ là số ít, thì hẳn phải biết nó nhất định có chỗ cực hạn. Không phải tất cả mọi người đều có thể điểm thanh, cũng không phải tất cả mọi người sau khi điểm thanh đều sẽ nhận được lực lượng... cho dù có chìa khóa thì cũng phải tự mình đẩy được cánh cửa kia ra."