Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khánh Hỏa Nguyên Thần nghiêm túc nói: “Hắn ta tỏ thái độ thương hại với Khánh Hỏa Kỳ Minh, khoan dung với các chiến sĩ không đủ thực lực, dũng cảm trong ván cờ sinh tử tại U Quật… Đương nhiên, những điều này cũng không thể chứng minh hắn ta là người như thế nào. Mà bốn năm qua đi, cảm giác mà hắn ta mang lại rất khác với trước kia.”
“Chẳng hạn như?”
“Trước kia Lâm Xuyên tiên sinh cho ta cảm giác giống như một đại hiệp độc hành, rất nhiều chuyện hắn ta cũng không quá để bụng, cũng không nghĩ nhiều. Bất mãn trước cái chết của Khánh Hỏa Kỳ Minh cũng thể hiện rõ ra mặt. Lần này tới lại có cảm giác như kẻ quyền cao chức trọng, đã quen ra lệnh, hơn nữa lòng dạ cũng thâm sâu hơn nhiều, ít nhất thì ta không thể nhìn ra tâm tư của hắn ta.”
“Thời gian giục người già.” Khánh Vương nói: “Đổi lại là ngươi của bốn năm trước cũng chưa chắc đã có thể nhìn ra những thứ này.”