Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tịnh Thủy Thừa Yên quay đầu liếc nhìn cái ghế một chút, cuối cùng ngồi xuống đối diện với Khương Vọng, chắp tay nói: “Không ngờ Lâm Xuyên tiên sinh lại biết rõ về lịch sử của thế giới Phù Luc đến vậy… Sự biến đổi của núi Thánh Thú năm đó chính là một vụ án chưa có lời giải đáp, không có bất kỳ đầu mối hữu dụng nào, tự nhiên cũng không có lời giải thích hợp lý nào. Năm đó đã như thế, vậy thì hơn một ngàn năm sau còn có thể lưu lại ghi chép gì cơ chứ? Chỉ là ‘núi Thánh Thú đứt gãy, không rõ nguyên nhân’ mà thôi.”
Khương Vọng gật đầu một cái, giọng điệu tự nhiên nói: “Không phải Vu Chúc của quý bộ năm đó có tới núi Thánh Thú để điều tra hay sao? Nghe nói sau đó….còn có liên quan đến sự vận động núi Thánh Thú đúng không?”
Tịnh Thủy Thừa Yên nói: “Bảy năm sau sự kiện núi Thánh Thú sụp đổ, Dực Nguyên đại nhân đã thất bại và chết trong quá trình thăng hoa Đồ Đằng Thánh Linh, sự việc này đã được ghi chép lại trong sách sử, ta nghĩ cái chết của lão nhân gia người không liên quan gì đến núi Thánh Thú.”
Khương Vọng lại núi: “Sự biến đổi của núi Thánh Thú năm đó không có bất kỳ đầu mối nào còn sót lại. bốn vị Đồ Đằng Chi Linh đi điều tra đầu tiên, toàn bộ đều tử vong trong mười năm sau đó, điều này cũng gây ra sự thay đổi trong cách cục bộ tộc của bọn họ. Trong đó Huyền Phong Bộ cường đại nhất bị phân ra làm tám bộ, thực lực của Hỗn Thổ Bộ và Tiêu Lôi Bộ cũng bị tổn hại nghiêm trọng đến nỗi đến giờ vẫn chưa gượng dậy nổi. Chỉ có Tịnh Thủy Bộ vẫn duy trì vị trí Thủy Bộ đệ nhất sau một nghìn năm… nghĩ tới có lẽ có chỗ nào đó đặc biệt?”