Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng thuận miệng nói: “Sao ngươi lại gọi Khương Vô Tà là thúc thúc?”
Thanh âm của Tật Hỏa Dục Tú cực kỳ bình tĩnh, sự bình tĩnh này giống hệt như một dòng suối nhỏ lặng nước: “Phụ thân của ta vì cứu ta mà chết. Nếu như ta không nhớ tới ông ấy, thì sẽ chẳng còn ai nhớ tới ông ấy nữa. Cho nên ta không thể gọi người khác là phụ thân được.”
“...Thật xin lỗi.” Khương Vọng nhìn Tật Hỏa Dục Tú, vô cùng nghiêm túc nói lời xin lỗi.
Tật Hỏa Dục Tú hơi nghiêng đầu ngồi trên ghết, chiếc mặt nạ Vu Chúc khoa trương trên mặt tựa như đang mỉm cười: “Không sao đâu.”