Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đôi mày tuấn tú của Tần Quảng Vương chau lại, như đang châm chướng từ ngữ, một lúc mới nói: “Ta chỉ có thể nói đúng là chúng ta đã giết y. Nhưng nếu ngươi nhất định phải hỏi y đã chết thật hay chưa thì ta không có cách nào cho ngươi câu trả lời. Bởi vì phán đoán chuyên nghiệp của ta đã bị nghi ngờ ngay trong câu hỏi của ngươi, thậm chí là bị phủ định. Ngươi là một tồn tại vừa cường đại vừa độc lập, ta không có cách nào thuyết phục ngươi, cũng sẽ không cố gắng làm điều đó. Nhưng nếu ngươi có chứng cứ xác thực cho thấy y còn sống, chúng ta có thể đi giết y thêm một lần nữa, hoặc là trả lại toàn bộ thù lao nhiệm vụ lần này cho ngươi.”
“Rất có quy củ.” Âm thanh trong sương mù nói: “Lúc các ngươi giết y, tu vi của y là gì?”
Tần Quảng Vương nói: “Hẳn là Thần Lâm cảnh, nhưng cũng không phải đỉnh phong. Có dự định đi lên Động Chân, nhưng ta không để y tiếp tục.”
Âm thanh trong sương mù tiếp tục đặt câu hỏi: “Biện Thành Vương phía các ngươi đồ sát cả nhà Du Khuyết là chuyện thế nào?”