Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thanh âm trong sương mù nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ lo lắng về mức độ uy hiếp này hay sao?”
Tần Quảng Vương nói: “Ngươi đương nhiên không lo lắng, huống chi là sợ hãi. Các ngươi chỉ là không muốn thêm nhiều phiền toái … cần thiết sao?”
“Ha ha ha ha ha, người trẻ tuổi ngày nay thật là… xảo quyệt hơn nhiều so với chúng ta năm đó!” Thanh âm trong sương mù đáp: “Được rồi! Vậy ta sẽ hỏi ngươi mấy câu, trả lời xong sẽ thả ngươi đi”
“Không, không, không.” Vào thời khắc này, Tần Quảng Vương lại lắc đầu một cái, y đứng ở ngay chính giữa cây cầu đá to lớn, tự mang theo một loại trật tự riêng. Y nhìn đám sương mù trước mặt nói: “Trước đó, ta cần hỏi ngươi vài vấn đề trước. Sở dĩ ta nhận nhiệm vụ như vậy, và hôm nay dám mạo hiểm dừng lại trước mặt ngươi, vì ta hy vọng ngươi có thể giải quyết mối nghi hoặc đã tồn tại trong lòng ta nhiều năm.”