Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mặc dù không ưa cái tên gia hỏa thích khoe khoang tự cao tự đại này, nhưng Tiêu Lân Chinh vẫn ra lệnh cho lâu thuyền trước tiên đi về phía thủy quan để tránh phiền phức ở đây.
Lâu thuyền rẽ sóng lướt trên mặt hồ, không lâu sau, có mấy chiến thuyền song song đồng hành xuất hiện trước mặt, trên thuyền giáp sĩ dày đặc như rừng rậm, vũ khí lạnh lẽo.
Ngay lúc tướng lĩnh cầm đầu đang định mở miệng trách mắng, Tiêu Lân Chinh cũng lười nói nhảm, trực tiếp phi thân đi qua, móc ra một khối thiết bài chứng minh thân phận, nói với hắn ta: “Nhận ra cái này không? ‘Biên chiếu chư phương, kính anh thiện thế’. Ta đã bí mật gia nhập Kính Thế Đài, không tiện dính dáng đến thế cục ở nơi này, trước tiên phải tới thủy quan để tạm lánh trước. Ngoài ra, ta chính là biểu đệ của Bùi Hồng Cửu, người này là biểu muội của Ngũ Tướng Thần, người kia là người của Vương gia ở Thừa Thiên Phủ…Chuyện này các ngươi nên tự mình giải quyết, đừng có gây rắc rối cho chúng ta, hiểu ý ta không?”
Tướng lĩnh lau mồ hôi lạnh nói: “Ta hiểu, ta hiểu!”