Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lâu Quân Lan cũng không kéo dài chủ đề, nàng ta chỉ giới hạn phạm vi thảo luận vào danh hiệu quán quân Nội Phủ: “Trong trận đấu dành chức quán quân Nội Phủ đó, Mặc Sĩ Kinh Hộc quả thực có đủ thực lực để khiêu chiến Khương Vọng, nhưng hy vọng giành được chiến thắng cũng không quá lớn. Căn cơ của Tần Chí Trăn vô cùng thâm sâu, thực lực thể hiện ra cũng cực kỳ cao siêu, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn thua cuộc. Mặc dù ta không muốn thừa nhận, nhưng sự khốc liệt trong trận tranh tài trên mặt trận Nội Phủ vào năm 3919 theo đạo lịch, quả thực từ trước đến nay chưa từng thấy, mà tất cả thiên kiêu tham dự trong trận Nội Phủ năm đó, giờ đã bị Khương Vọng bỏ rất xa rồi... Khi đó, rất nhiều người có thể tranh giành một đường thắng bại với hắn, nhưng bây giờ không biết ai còn đủ khả năng làm đối thủ của hắn đây?”
“Cái gọi là thời dã vận dã.” Du Khâm Duy đáp lời: “Danh hiệu quán quân Hoàng Hà Hội kia giống như một chiếc cầu vồng dài chiếu xuyên qua mặt trời, tự nhiên là thiên hạ vô song. Nếu như năm đó người thắng cuộc là Tần Chí Chăn, thì chưa biết chừng bây giờ hắn ta đã có thể giống như Tần Trường Sinh, có thể xưng một câu ‘Tần vô địch’ ở cảnh giới Thần Lâm Cảnh.”
Mặc dù tu vi của bản thân Du Khâm Duy cũng chẳng ra gì, Lâu Quân Lan cho dù là hậu bối, cũng có đủ tự tin là đã vượt qua ông ta. Nhưng suy cho cùng, huynh trưởng của người này đã từng là Trung Vực đệ nhất Chân Nhân, nên không thể coi thường nhãn giới của ông ta được.
“Lời nói của Du lão tiên sinh, khiến ta phải cẩn thận suy nghĩ.” Lâu Quân Lan cân nhắc nói: “Danh hiệu quán quân Hoàng Hà Hội là đại thế sáng chói, là vận mệnh của nhân đạo. Có người tận dụng nó để vươn lên, nhưng cũng có người bị nó áp chế hoàn toàn. Nếu như không chịu nổi thế đó, thì sẽ giống như Tả Quang Liệt đã qua đời ở quận Thanh Hà, hay là như Du Kinh Long vỡ nát đạo tâm ở Dã Vương thành?”