Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng Độc Cô Tiểu chỉ nói: “Lão gia đã rời khỏi Tề quốc, sẽ không bao giờ tiến vào con đường làm quan nữa. Vậy thì thứ ngài ấy cần là một thanh kiếm, chứ không phải là một người quản gia. Ý nghĩa nhân sinh của ta tồn tại là vì ngài ấy, nếu ngài ấy không cần ta nữa, ta sẽ không biết phải sống thế nào.”
Vừa nói, nàng ta vừa quỳ xuống, không có khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, không có tâm tình kích động, thậm chí thanh âm còn có thể gọi là lạnh tanh.
Nàng ta chẳng qua chỉ đang trần thuật lại một sự thật, bày tỏ một yêu cầu: “Lão gia đã từng nói ngài là người thông minh nhất trên thế giới này, vậy xin ngài hãy chỉ cho ta một con đường rõ ràng.”
Trọng Huyền Thắng có chút xúc động.