Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng im lặng như một tác phẩm điêu khắc bằng đá.
Giọng nói của thiên tử từ trong Đắc Lộc cung vọng ra chỉ nói: “Lý do.”
“Không cần phải bắt đầu một đấu bắt buộc phải thua.” Trọng Huyền Tuân dang hai tay ra, tay áo to lớn tung bay, giờ phút này tất cả những sự tản mạn, sự tùy tính của y, đều được quét sạch một cái, phân tán hoàn toàn theo cơn say. Thay vào đó là ánh hào quang đỉnh cao của quan chức, là sức mạnh áp đảo Lâm Tri, là sự tự tin không có gì có thể sánh kịp: “Từ khi thần Thần Lâm đến nay đã hai năm! Trên đời này không có một ai cùng cảnh có thể tự trói buộc tay chân mà có thể đánh với thần được.”
“To gan!” Hành Lệnh vội vàng đứng ra trách mắng: “Chẳng lẽ ý của Quán Quân Hầu là trận quyết đấu này đang làm lãng phí thời gian của ngươi hay sao?”