Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Gần như ngay khi Cật Lan Tiên cúi đầu quan sát chiến trường, Hiên Viên Sóc đang ở trên Thiên Nhai Đài cũng ngẩng đầu, vành mũ khẽ nâng, mặt mày như ngọc.
Trong mưa gió thê lương, bộ y phục đã cũ trên người y càng có vẻ đơn bạc, chỉ để lộ vầng trán và đôi mắt nhưng vẻ quý khí bẩm sinh lại chưa từng bị lấn át đi.
Gương mặt Phúc Hải phản chiếu trong ánh trăng đã là nam tử tuấn tú hiếm có, mà dung mạo y lại càng sắc nét muôn phần, chỉ là nhiều hơn một chút nghiêm túc nặng nề, thiếu một phần thoải mái tự do.
Lúc đôi mắt của y lộ ra từ dưới vành mũ, bầu trời cũng mở ra một vết nứt! Thứ nó mở ra không chỉ là không gian, mà phảng phất như nối liền với thời đại viễn cổ… gặp lại vĩ đại!