Thái độ của hắn đã cực kỳ nghiêm khắc: “Vu Đạo Hữu, ngươi tuy trẻ hơn ta, nhưng lại già nua hơn ta!”
“Ha ha ha ha!” Giữa trung ương đại điện này, Vu Đạo Hữu bật cười: “Ta già nua hơn các hạ! Đúng thế!”
Ông thu lại nụ cười: “Vì lẽ gì? Ta ở ngoài Thiên Môn, ngươi ở Tông Chính Tự. Ta vì việc thiên hạ, ngươi vì việc một nhà! Chính như Nam Sở Tinh Vu sắp tận thọ, ấy là bởi ưu tư thúc giục người suy tàn. Ta già đi nhanh hơn ngươi, chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?”
“Dũng khí, tư cách, đó là hai từ ngữ đẹp đẽ biết bao. Ta đã nhìn thẳng vào chúng, còn ngươi đã nhìn thẳng chưa? Chúng từ đâu mà có? Là do ngươi nói một lời là có, nói một lời là không, hay là tích lũy bốn ngàn năm, ức vạn người cống hiến, vô số máu và mồ hôi mới chất thành con bài như vậy? Bốn chữ ‘làm lại từ đầu’, Tông Chính đại nhân, ngươi nói quá nhẹ nhàng rồi! Ngươi có thể làm lại từ đầu, Bệ hạ có thể làm lại từ đầu, Vu Khuyết đã chết, Đấu Ách Quân đã tan, bọn họ còn có thể làm lại từ đầu sao?!”
Cuối cùng cũng nói đến đương kim Cảnh Đế Cơ Phượng Châu.