Hắn nhất thời im lặng.
Trọng Huyền Thắng tiếp tục nói: “Nếu muốn đi con đường Lục Hợp Thiên Tử, trong thời nay, những lựa chọn có thể giúp ngươi lập địa Diễn Đạo đã không còn nhiều. Sáu đại bá quốc tự không cần phải nghĩ, Lê Quốc, Nguỵ Quốc cũng đều không liên quan đến ngươi. Còn Tống quốc… nếu phe ta có được sự ủng hộ của Thư Sơn, cơ hội sẽ rất lớn. Nhưng lựa chọn tốt nhất, ngươi hẳn biết là ở đâu.”
Hai người ngồi quay lưng vào nhau, không ai thấy được biểu cảm của đối phương.
Trọng Huyền Thắng chỉ tay vẽ giang sơn, thao thao bất tuyệt: “Chúng ta nên lập quốc ở Hạ Địa, dùng toàn bộ Cố Hạ làm đạo cơ cho ngươi. Có năm lý do: Thứ nhất, ngươi đã để lại danh tiếng tốt ở Hạ Địa, dân tâm có thể dùng, dân Hạ sẽ không quá chống đối ngươi, quân đội ở đó từng bị ngươi chinh phục, cũng rất dễ dàng thần phục lần nữa; Thứ hai, Nhan Sinh vẫn luôn ủng hộ ngươi phục quốc, mà Cố Hạ vẫn luôn tuyên bố chính thống Cựu Dương, nếu ngươi giương cờ phục Dương ở Hạ Địa, danh chính ngôn thuận, hắn nhất định sẽ đến đầu quân. Sau lưng Nhan Sinh là Thư Sơn, chúng ta lập quốc tức khắc có được một cường viện…”
“Được rồi.” Khương Vọng nói.