Giờ phút này, Hoàng Hà Đại Tổng Quản Phúc Duẫn Khâm bị lột giáp, tước kiếm, xương tỳ bà bị xuyên thủng, dùng xích sắt khóa lại, treo trên giá hành hình.
Nam Thiên Sư Ứng Giang Hồng, tay đặt trên chuôi kiếm, đứng đối mặt với Phúc Duẫn Khâm.
Trường Hà Long Quân giương cao phản kỳ mà chết, lẽ ra Trường Hà Long Cung không nên còn một ai sống sót. Phúc Duẫn Khâm, vị Hoàng Hà Đại Tổng Quản này, cũng không cần thiết phải sống.
Ứng Giang Hồng sở dĩ giữ lại hắn, không chém xuống đầu hắn, là để chờ đợi kết quả cuối cùng của cuộc chiến bên Thương Hải – vạn nhất Vu Khuyết bị bắt sống, giữ lại Phúc Duẫn Khâm, hoặc có thể dùng để đổi tù binh với Hải tộc.
Việc trao đổi này có cơ hội thành công, giá trị của Hoàng chủ đối với Hải tộc, còn lớn hơn nhiều so với Chân Quân đối với Nhân tộc.