Khương Vọng nhất kiếm định Tiền Đường, đã đạp phong vân mà đi.
Để lại Văn Cảnh Tú ngơ ngác đứng trên bờ đê, cùng đội quân Việt Quốc lặng ngắt như tờ, không biết nên giữ tư thái gì.
Cùng với…
Một luồng kiếm khí chợt bay vút lên trời cao, dẫn động một vệt sao chổi, rạch phá trường không Việt Quốc.
Giọng Bạch Ngọc Hà vang lên: “Đông gia! Ta vẫn còn ở trong ngục!!!”