Nhậm Thu Ly nhìn hắn: “Chẳng lẽ bây giờ ngươi hỏi chưa đủ thẳng thắn sao?”
Khương Vọng mỉm cười: “Ta còn chưa kề kiếm lên cổ ngươi.”
Hắn cất bước tiến về phía trước.
Kiếm khí như thủy triều, cuộn trào gào thét. Một bước tiến lên, lại lùi ra ngoài phòng, lùi tới hành lang. Hắn cố gắng đến gần Nhậm Thu Ly, nhưng lại càng rời xa nàng!
Thời không ở đây, quả thật đang thể hiện một trật tự phức tạp.